Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 233: Chương 233: Ý loạn tình mê




Tô Lam chỉ cảm thấy vòng eo mình bị siết chặt, sau đó thì được kéo vào một vòng ôm ấm áp, cô cũng không bị vồ ếch khó coi.

Eo của cô thật nhỏ, Quan Khởi Kỳ vốn hành động gấp gáp, cũng không ngờ cứ thế mà đã kéo cô vào trong ngực.

Giờ phút này, anh ấy hoàn toàn cảm nhận được tim của mình đang đập vô cùng nhanh, quả thật chính là cảm giác sắp nhảy ra khỏi họng.

Nhớ tới lần có loại cảm giác này trước đây, anh ấy vẫn còn là một thằng nhóc, cũng chính là cảm giác lần đầu tiên ngây thơ yêu đương, rồi sau đó lúc anh ấy đã tiếp xúc với con gái nhiều hơn, loại cảm giác này cho dù có uống thuốc cũng không có lại nữa.

Tô Lam rõ ràng đã bị cú ngã không thành này dọa sợ, hôm nay cô đã bị ngã một lần rất nặng rồi, trong lòng vẫn còn rất sợ hãi, cô rất sợ nếu lại bị té ngã lần nữa thì sẽ bị ngã chết, thế nên tim cũng đập bình bịch, chỉ là tim đập không giống với Quan Khởi Kỳ, cô đập là bởi vì sợ chết.

Giờ phút này, thật ra Quan Khởi Kỳ đã nhìn thấy Tô Lam đứng vững rồi, nhưng mà vẫn không nỡ buông tay đang đặt ở vòng eo của cô ra.

Lúc này, Tô Lam cong môi cười, nói một tiếng. “Cảm ơn.” Sau đó, cô bèn giơ cánh tay mình lên, làm một động tác muốn đẩy anh ấy ra.

Động tác của cô đã rất rõ ràng, nhưng mà Quan Khởi Kỳ vẫn có chút chưa dứt ra.

Nhìn gương mặt trắng nõn và lông mi hơi cong của cô, máu nóng của Quan Khởi Kỳ càng thêm sôi trào, vậy mà lại không tự chủ được cúi đầu xuống dùng môi của mình chạm vào cánh môi cô.

Nhìn thấy động tác của anh ấy, Tô Lam lập tức ngây người.

Anh ấy đang muốn làm gì vậy? Tay của Tô Lam giơ lên giữa không trung muốn lập tức đẩy anh ấy ra, nhưng mà lại có chút do dự.

Người đàn ông này thật sự đã giúp đỡ cô rất nhiều, nếu không có anh ấy, thì không biết bây giờ cô và Xuân Xuân sẽ như thế nào nữa? Cô dứt khoát như vậy thì có vô tình quá hay không? Nhưng mà cô cũng không thể dùng chính bản thân mình để báo ân chứ?

Lúc nghĩ đến câu cuối cùng, Tô Lam bèn theo bản năng dùng sức đẩy Quan Khởi Kỳ ra.

Quan Khởi Kỳ đột nhiên bị đẩy ra không kịp đề phòng, lập tức lảo đảo về sau một bước.

Tô Lam vội vàng quay lưng lại, tay lau lên mặt mình, vô cùng bối rối, không biết tiếp theo nên làm gì bây giờ?

Sau khi Quan Khởi Kỳ đứng vững lại, đột nhiên nhận ra hành vi không đúng của mình, hơi cào tóc mình một chút, sau đó ảo não nói: “Thật xin lỗi, tôi…”

Đúng lúc này, chị Vu bê một mâm thức ăn nóng hổi bày lên trên bàn cơm, cũng gọi to một tiếng. “Cậu chủ, cô Tô, chuẩn bị ăn cơm!”

Nghe vậy, Tô Lam vội vàng nói: “Đã biết.” Sau đó quay đầu liếc mắt nhìn Quan Khởi Kỳ một cái, cũng không dám nhìn anh ấy, nói một câu: “Được ăn cơm rồi.”

Sau đó, cô bèn xoay người chạy vào toilet.

Bữa cơm này hiển nhiên ăn có chút xấu hổ, Tô Lam thì luôn cúi đầu ăn cơm, không dám ngẩng đầu nhìn Quan Khởi Kỳ.

Quan Khởi Kỳ cũng chỉ cúi đầu và cơm, liên tục ăn hai bát cơm cũng không hề gắp thức ăn.

Chị Vu ở bên cạnh có chút ngạc nhiên hỏi: “Luật sư Quan, sao hôm nay cậu không ăn thức ăn thế? Có phải đồ ăn hôm nay tôi làm không hợp khẩu vị không?”

“Không phải, không phải, tôi còn bận vài chuyện công việc, hai người ăn trước đi.” Nói xong, Quan Khởi Kỳ đứng dậy cầm lấy túi tài liệu rồi đi ra ngoài.

Sau khi cửa bị đóng lại xong, chị Vu mới quay đầu hỏi: “Cô Tô, sao hôm nay cậu chủ có chút là lạ?”

“Vậy sao? Tôi cũng không biết.” Tô Lam nói một câu lập lờ nước đôi, cũng không nói thêm gì nữa.

Chị Vu nhất thời nhìn về phía cửa, lại nhìn Tô Lam, không hiểu sao khẽ lắc đầu...

Từ sau lần đó, mấy ngày liên tiếp, Tô Lam cũng không thấy bóng dáng của Quan Khởi Kỳ.

Tô Lam vốn còn tưởng là chuyện ngày hôm đó cứ thế đã qua, hôm sau chỉ cần làm ra vẻ như chưa có chuyện gì, sau này chú ý không ở riêng một chỗ với Quan Khởi Kỳ là được.

Nhưng mà, mọi chuyện lại không phát triển theo hướng mà cô dự đoán như vậy, mấy ngày liên tiếp Quan Khởi Kỳ đều tránh mặt như vậy, khiến cho Tô Lam càng cảm thấy mất tự nhiên.

Buổi tối hôm nay, Tô Lam với chị Vu ăn cơm chiều xong, chị Vu ở trước bàn ăn thu dọn bàn, Tô Lam đóng gói bưu kiện trên sàn nhà ở phòng khách.

Chị Vu vừa lau bàn vừa nói: “Cô Tô, cô nói xem có phải tôi đã làm sai gì đó phật ý luật sư Quan không? Sao hôm nay cậu ấy về nhà cũng không tới ăn cơm chứ? Hay là chê cơm tôi nấu không hợp với khẩu vị của cậu ấy?”

Nghe thấy lời này, Tô Lam ngẩng đầu hỏi: “Chị nói là tối nay Khởi Kỳ tan tầm về nhà sao?”

“Đúng vậy, lúc vừa nãy tôi đi ra ngoài đổ rác nhìn thấy cậu ấy, tôi còn hỏi cậu ấy có tới ăn cơm chiều không, cậu ấy nói không tới.” Chị Vu trả lời.

Nghe vậy, Tô Lam biết anh ấy đang cố ý trốn tránh mình, vì thế bèn nói: “Có lẽ lát nữa anh ấy có cuộc hẹn cũng không biết chừng.”

Ngay sau đó, bỗng nhiên chị Vu nói: “Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, hình như luật sư Quan bị cảm nặng thì phải, tôi thấy cậu ấy cứ hắt hơi suốt thôi, với cả tinh thần cũng không tốt.”

“Cái gì? Chị nói anh ấy bị bệnh sao?” Nghe thấy lời này, Tô Lam nhíu chân mày.

“Ừ, có lẽ là bị bệnh, nên mới ăn không vào chăng.” Chị Vu trả lời.

“Thế anh ấy có uống thuốc không?” Tô Lam có chút lo lắng cho Quan Khởi Kỳ.

“Việc này thì tôi không biết.” Chị Vu lắc đầu nói.

Bình thường cơ thể của Quan Khởi Kỳ rất tốt, gần như không bị đổ bệnh, thế nên trong nhà anh ấy cũng chưa bao giờ có mấy loại thuốc men gì.

Nghĩ đến đây, Tô Lam vội vàng chạy về phòng tìm thuốc cảm và sốt tới, sau đó nói với chị Vu: “Chị Vu, Xuân Xuân sắp phải ngủ rồi, chị đưa con bé đi giúp em một chút, em qua đó xem thử Khởi Kỳ, đưa cho anh ấy ít thuốc.”

“Được.” Chị Vu khẽ gật đầu.

Tô Lam ra cửa, lập tức đi tới trước cửa lớn nhà Quan Khởi Kỳ, sau đó ấn lên chuông cửa.

Chuông cửa vang lên hồi lâu, cũng không thấy Quan Khởi Kỳ tới mở cửa, Tô Lam càng chờ thì trong lòng càng hốt hoảng.

Do dự một lát, Tô Lam bèn vội vàng quay trở về lấy chìa khóa, vì đề phòng trường hợp khẩn cấp, Quan Khởi Kỳ có để lại một cái chìa khóa ở trong nhà Tô Lam, đề phòng bất trắc, không ngờ hôm nay lại cần phải dùng tới.

Dùng chìa khóa mở cửa phòng ra, chỉ thấy trong phòng tối thui, Tô Lam nhíu chặt chân mày, sau đó vươn tay bật đèn phòng khách lên.

Nhìn thấy các phòng đều không có ánh sáng, Tô Lam xoay người nhẹ nhàng đẩy cửa của phòng ngủ chính ra.

Dựa vào ánh sáng yếu ớt hắt ra từ trong phòng khách, Tô Lam nhìn thấy Quan Khởi Kỳ đang cuộn tròn trong chăn ở trên giường.

Nhìn thấy dáng vẻ này của anh ấy, Tô Lam vội vàng đi tới mép giường, vươn tay khẽ đẩy Quan Khởi Kỳ đang mặc quần áo ở nhà, gọi: “Khởi Kỳ? Khởi Kỳ?”

“Nước, nước…” Quan Khởi Kỳ nhắm chặt hai mắt, có vẻ đang nói mớ.

Tô Lam vội vàng xoay người rót một ly nước ấm tới, vỗ bờ vai của anh ấy nói: “Khởi Kỳ, nước đây, mau uống đi.”

Nhưng mà, vỗ một lúc lâu, Quan Khởi Kỳ vẫn hoàn toàn không phản ứng lại.

Tô Lam duỗi tay nhẹ sờ lên đầu của anh ấy, không khỏi nổi lên lo lắng, thật sự rất nóng, anh ấy phát sốt rồi!

Tô Lam vội vàng mở thuốc hạ sốt mình mang tới ra, sau đó ngồi ở mép giường, dùng hết sức của mình mới đỡ được Quan Khởi Kỳ ngồi dậy.

“Khởi Kỳ, uống thuốc đi.” Gọi một tiếng, Tô Lam bèn bỏ thuốc vào trong miệng anh ấy, sau đó đưa ly nước vào trong miệng của anh ấy. Vừa mới uống thuốc xong, Tô Lam còn chưa kịp bỏ ly nước trong tay xuống, Quan Khởi Kỳ đã ôm lấy cô, trong miệng kêu lên: “Lạnh…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.