Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 331: Chương 331: Cất bước gian nan




Tô Lam cho rằng Linda sẽ trả thù mình, nhất quyết chèn ép không cho cô lên nhân viên chính thức, nhưng xem ra là cô suy nghĩ nhiều, cô ấy không phải người lòng dạ hẹp hòi, bằng không đã không lên được vị trí cao như thế trong khi tuổi đời còn trẻ. Tô Lam vốn tưởng rằng có thể đứng dậy rời đi, không ngờ Linda nhanh chóng chuyển đề tài, mềm mỏng cười nói: “Tô Lam, bà Quan, hiện tại chỉ có hai chúng ta, cô có thể nói thật với tôi, cô có ý định làm việc lâu dài ở Khải Hàng không? Dù sao chúng tôi cũng chỉ là cái miếu nhỏ, tượng phật lớn như cô không chừng sẽ coi thường chúng tôi, nếu như cô đến đây để trải nghiệm, hoặc là muốn chứng minh năng lực, bây giờ cô đã thuận lợi lên chính thức, tôi nghĩ mục tiêu của cô đã hoàn thành rồi phải không?”

Nghe đến đây, Tô Lam nhíu mày, trong đầu thầm nghĩ: Xem ra Linda vẫn rất để ý, dù sao cô ấy cũng là phụ nữ, hơn nữa còn thích Quan Triều Viễn, không phải chỉ bày ra dáng vẻ đó cho mình xem, đoán chừng là thật sự rung động, hiện tại giọng điệu khi nói chuyện với cô cũng là âm thầm oán trách, so với lúc bình thường là một con người hoàn toàn khác.

Mặc dù Tô Lam không muốn lấy lòng cô ấy, nhưng cũng không muốn bị oán trách vô cớ, dù sao cô và Quan Triều Viễn bây giờ đã không còn bất cứ quan hệ gì, nếu như vợ cũ - chồng cũ không tính là quan hệ.

Sau đó, Tô Lam cười dịu dàng: “Linda, tôi nghĩ cô gọi nhầm rồi, tôi từ lâu đã không còn là mợ Quan nữa.” Đột nhiên nghe được những lời này, Linda không khỏi nhíu mày, rõ ràng hơi do dự một chút, sau đó lại cười chế giễu: “Tôi nhớ khi mới vào đây, cô có nói là sau khi ly hôn thì một mình nuôi con, xem ra lúc đó cô muốn che giấu thân phận của mình đúng không? Tôi không nên hiểu điều đó thành sự lừa dối ác ý, đúng không?”

Thấy Linda không nhận ra ý của mình, Tô Lam nghiêm túc nói: “Linda, tất cả những gì tôi nói đều là sự thật, tôi đã ly hôn với Quan Triều Viễn từ lâu rồi, với cả đúng là tôi sống một mình với con.”

Nghe vậy, Linda không khỏi nhìn chằm chằm Tô Lam vài giây, sau đó mới kinh ngạc nói: “Hai người đã ly hôn?”

Suy nghĩ một chút, ngày đó Quan Triều Viễn cũng nói cho cô ấy biết Tô Lam chính là mẹ của con anh, những lời này quả thực không sai.

Tô Lam gật đầu.

Linda chợt mỉm cười vui sướng, bởi vì cô ấy lại có cơ hội.

Sau đó, Linda nói: “Xin lỗi cô, tôi trách nhầm cô rồi, tôi còn tưởng cô cố ý lừa dối tôi.”

“Chắc là cô hiểu lầm.” Tô Lam cười nhẹ.

Từ vẻ mặt của Linda, Tô Lam có thể biết cô ấy thật sự thích Quan Triều Viễn, hơn nữa còn dành rất nhiều tình cảm cho anh.

Quan Triều Viễn, người đàn ông này đi đến đâu cũng để lại một mảnh tình, mà chẳng chịu trách nhiệm, Tô Lam không nhịn được, trong lòng thầm mắng.

Sau đó, Linda cười nói: “Được rồi, không sao, cô yên tâm quay về làm việc đi, nếu có khó khăn gì thì cứ tới tìm tôi.”

“Cảm ơn.” Nói xong, Tô Lam đi khỏi phòng làm việc của Linda.

Cuối cùng Tô Lam cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ít ra cô cũng bớt đi một kẻ thù, biết cô là vợ trước của Quan Triều Viễn, Linda đối xử với cô cũng khách sáo hơn rất nhiều, bởi vì cô đã không còn là mối đe dọa của cô ấy nữa.

Trở lại phòng làm việc, Tô Lam vừa ngồi xuống chỗ của mình, lơ đãng liếc mắt nhìn lên, chợt nhìn thấy Lam Dịch Bân đang ngồi làm việc trước máy vi tính.

Vết thương trên mặt anh ta vẫn chưa khỏi, nhiều chỗ vẫn còn bầm tím, các đồng nghiệp nữ xung quanh thấy dáng vẻ chật vật của anh ta, không nhịn được mà cười trộm.

Tô Lam cũng thầm lắc đầu. Trong đầu nghĩ: Ai bảo anh ta làm chuyện xấu, lần này Quan Triều Viễn thật sự đã làm được một chuyện tốt.

Sau một ngày, Tô Lam phát hiện Lam Dịch Bân dường như biến thành một con người khác, chẳng những rất trầm mặc, còn không thèm nhìn cô lấy một cái, chứ đừng nói gì đến việc quấy rầy cô, thậm chí không cả đùa giỡn với các đồng nghiệp nữ khác.

Lúc Lam Dịch Bân vào nhà vệ sinh, các nhân viên nữ trong văn phòng nói đùa rằng lần này Lam Dịch Bân thực sự đã trở thành công dân tốt.

Gần đến giờ tan ca, Tôn Ngọc Như gọi cô vào văn phòng.

Tô Lam ngồi đối diện Tôn Ngọc Như, biết rằng cô ta định giao phó công việc của nhân viên chính thức. Đúng như dự đoán, sau đó, Tôn Ngọc Như đặt một bản hợp đồng trước mặt cô: “Linda đã nói với bộ phận nhân sự, bắt đầu từ hôm nay cô được lên chính thức, đây là hợp đồng lao động giữa cô và Khải Hàng, nếu cô không có ý kiến gì thì ký tên vào đây, bắt đầu từ tháng sau cô sẽ được nhận lương của nhân viên chính thức, tất nhiên cô cũng sẽ được hưởng mọi đãi ngộ như một nhân viên bình thường.”

Nghe vậy, Tô Lam nhíu mày, không ngờ hợp đồng đến tay Tôn Ngọc Như nhanh như vậy, thật ra cô chưa sẵn sàng làm lâu dài ở Khải Hàng. Thấy vẻ chần chừ của Tô Lam, Tôn Ngọc Như dựa vào ghế da phía sau, mỉm cười nói: “Linda rất coi trọng cô, nhiều lần nhắc tôi phải đào tạo cô thật tốt, nói thật, Tô Lam, tôi thật bội phục cô, cô với tổng giám đốc Quan, luật sư Quan đã chia tay lâu như vậy, họ vẫn không tiếc công lo lắng cho cô.”

Nghe vậy, Tô Lam hơi sửng sốt.

Quan Triều Viễn đánh Lam Dịch Bân, tìm Linda, uy hiếp dụ dỗ Diệp Thế Vĩ, những chuyện này cô đều biết, nhưng Quan Khởi Kỳ cũng tham gia vào sao?

Không đâu, quan hệ giữa Quan Triều Viễn và Quan Khởi Kỳ bây giờ không tốt, chắc sẽ không hợp tác, xem ra là Quan Khởi Kỳ bí mật hành động? Thấy Tô Lam không nói lời nào, Tôn Ngọc Như nói tiếp: “Theo như tôi biết, bây giờ cô đang nuôi một đứa bé, cuộc sống cũng rất khó khăn, rất cần một công việc ổn định, đúng chứ? Tôi hiểu, cô cho rằng trước đây giữa tôi và cô có xích mích, cô sợ tôi sẽ chèn ép cấp dưới, đúng không? Nếu chỉ vì lý do này thì cô có thể yêu cầu Linda đổi nhóm. Dù sao công ty chúng ta có rất nhiều nhóm, hẳn không phải trưởng nhóm nào cô cũng bất hòa, đúng không?”

Nghe đến đây, Tô Lam nhíu mày, hơi không hiểu Tôn Ngọc Như muốn làm gì? Chắc chắn cô ta không tốt bụng như vậy, sẵn lòng cho cô đổi nhóm? Nhưng thật ra Tô Lam cũng không muốn đổi, bởi vì nếu cô đổi nhóm, trưởng nhóm tiếp quản cô chắc chắn sẽ cho rằng cô là người kén chọn, hơn nữa, Tôn Ngọc Như là người vô cùng âm hiểm, nhất định đã bịa ra nhiều tin đồn thất thiệt về cô, đến lúc đó cuộc sống của cô ở nhóm khác cũng không khá hơn ở đây là bao.

Cho nên, cô tuyệt đối sẽ không làm theo lời cô ta. Thấy Tô Lam vẫn không nói lời nào, Tôn Ngọc Như nói thẳng: “Thật ra thì bây giờ Linda đã để mắt đến cô, cho dù cô làm việc dưới quyền tôi, tôi cũng sẽ không gây khó dễ cho cô, trừ khi năng lực làm việc của cô không đủ, tôi nghĩ cô có thể làm được, đúng không?”

Tôn Ngọc Như vừa dứt lời, Tô Lam cầm bút, ký tên mình vào hợp đồng lao động. Tôn Ngọc Như ngược lại hơi ngạc nhiên, sau khi Tô Lam ký xong, ngẩng đầu lên nói với Tôn Ngọc Như: “Tôi sẽ không đổi nhóm, tôi muốn làm tiếp ở nhóm này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.