Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 332: Chương 332: Đưa tiền thuốc




Sau khi đi ra khỏi phòng làm việc của Tôn Ngọc Như, Tô Lam ngồi lại chỗ của mình, bỗng nhiên hơi hối hận.

Vừa rồi có phải cô đã quá kích động? Không hề nghĩ ngợi đã ký vào hợp đồng lao động, mà còn là hợp đồng ba năm, cô phải làm ở Khải Hàng ba năm mới được giải ước, bằng không sẽ bị xử phạt ba năm tiền lương do vi phạm hợp đồng. Nhưng giờ suy nghĩ lại một chút,cô cũng không có lựa chọn nào khác tốt hơn, trong ngành này, mức lương và đãi ngộ của Khải Hàng được tính là rất cao, nếu cô ra ngoài tìm việc sẽ không khá hơn ở đây, điều quan trọng nhất là cô phải trải qua thời gian thử việc từ một đến ba tháng mới có được mức lương như hiện tại.

Bây giờ, ở nhà còn có con nhỏ phải nuôi, thật sự không thể kiểu cách như vậy, sau này cô sẽ đi từng bước một, cẩn thận ở mọi nơi, không sợ Tôn Ngọc Như chèn ép.

Sau khi nghĩ xong, Tô Lam nhanh chóng dành hết một trăm phần trăm sự nhiệt tình cho công việc.

Một tuần sau, Quan Triều Viễn xuất viện.

Chiều tối thứ sáu, Tô Lam xuất hiện trước nhà của Quan Triều Viễn. Quan Triều Viễn hiện đang sống trong một căn biệt thự, đương nhiên là trong một khu cao cấp nhất ở Giang Châu, nghe chị Hồng nói bởi vì gần đây có Minh An và Xuân Xuân, nên Quan Triều Viễn muốn bọn trẻ có nhiều không gian sống hơn, do đó đã đổi sang biệt thự có sân vườn phía trước và phía sau.

Ngôi biệt thự ẩn hiện trong cánh đồng hoa đỏ cỏ xanh, hoàng hôn buông xuống thực sự giống như một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.

Tô Lam sờ tấm phong bì trong túi xách, sau đó vươn tay bấm chuông cửa.

Chẳng mấy chốc, bên trong có người ra mở cửa.

Xuyên qua song cửa sắt màu đen, Tô Lam nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo xanh lam, cô không khỏi nhíu mày.

Sau khi người phụ nữ mở cửa, nhìn thấy Tô Lam, thì không khỏi kinh ngạc: “Mợ chủ, sao lại là cô?”

Tô Lam sững sờ khi đột nhiên nhìn thấy mẹ Trần, nhưng cô cũng không quá bất ngờ, dù sao mẹ Trần cũng là người làm cũ ở nhà họ Quan, bây giờ Quan Triều Viễn bị thương, gọi bà ấy về chăm lo việc nhà cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Dù sao mẹ Trần cũng đã chăm sóc cô một thời gian dài, đã lâu không gặp, Tô Lam thay bà ấy đã già hơn trước một chút, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng thân thiết.

Sau đó, Tô Lam cười nói: “Mẹ Trần, sau này gọi cháu là Tô Lam đi ạ.”

Cô không nói mình đã không còn là mợ chủ nữa, nhưng mẹ Trần cũng hiểu.

Mẹ Trần do dự một lúc, sau đó mỉm cười nói: “Dì xin lỗi, trước dì hay gọi thế nên quen miệng.”

“Cháu tới đón Xuân Xuân về.” Sau đó Tô Lam nói tiếp.

“Vào đi, Xuân Xuân đang chơi đồ chơi, chị Hồng đi đón Minh An tan học, bảo là muốn mua ít đồ dùng học tập, chắc là một lát nữa mới về.” Mẹ Trần nói xong thì nhường đường cho cô.

Tô Lam gật đầu, bước vào khu vườn rải đá cuội. Khu vườn tuy không lớn nhưng ngập tràn hương thơm và tiếng chim hót, Minh An và Xuân Xuân sống trong môi trường này quả thực tốt hơn nhiều so với cùng cô sống chen chúc với Kiều Tâm, Tô Lam trong lòng cảm thấy hơi tự tin, bởi vì người mẹ là cô thực sự không thể cho Minh An và Xuân Xuân một cuộc sống tốt hơn. Loại tự ti này thật sự xa lạ với Tô Lam, bởi vì từ nhỏ cô đã thua kém các bạn cùng lớp, nhưng cô biết mình không có thời gian mà tự ti, chỉ có thể không ngừng liều mạng vươn lên, tính cách của cô vẫn luôn là không sợ trời, không sợ đất, dũng cảm tiến về phía trước.

Nhưng sau khi trải qua quá nhiều thăng trầm và đau khổ, cô thấy hơi sợ hãi, những thăng trầm của cuộc sống đã làm mài mòn đi những khía cạnh sắc sảo trong quá khứ của cô, tính cách của cô trở nên bình tĩnh, kiềm chế hơn xưa.

Sau khi bước vào căn biệt thự, mẹ Trần bước tới, cúi người đưa đôi dép nữ sĩ tinh xảo đến trước mặt Tô Lam.

Nhìn sàn nhà bóng như ngọc, có thể soi gương trước mặt, Tô Lam đổi giày, được mẹ Trần dẫn qua một hành lang lớn rồi mới bước vào phòng khách.

Phòng khách rộng lớn được trải thảm chống trơn, các góc tủ tivi và bàn cafe trong phòng khách được bọc cao su mềm, có thể thấy chủ nhân ngôi nhà rất tỉ mỉ, sợ bọn nhỏ chạm đầu phải bị thương.

Đồ chơi trong phòng khách thực sự rất đa dạng, cầu trượt nhỏ, tấm bạt lò xò, đồ chơi sang trọng, các khối xếp hình, người máy, búp bê, v.v. có thể nói giống như bước vào gian hàng đồ chơi trẻ em của một cửa hàng bách hóa.

Lúc này, Xuân Xuân đáng yêu của cô đang mặc một chiếc váy công chúa màu hồng, tóc tết đuôi sam dễ thương, cô bé ngồi trước cầu trượt, trên tay đang nghịch một con búp bê.

Cô bé chơi rất chăm chú, hoàn toàn không biết Tô Lam đến.

Nhìn thấy con gái được chăm sóc chu đáo như vậy, khóe miệng Tô Lam nở một nụ cười hạnh phúc. Đương nhiên trong lòng có chút mất mát, bởi vì chính cô lại không thể cho Xuân Xuân một cuộc sống như vậy.

Đúng lúc này, Tô Lam nghe được phía sau truyền đến một tiếng bước chân rất khẽ.

Cô quay đầu lại, thấy đó là Quan Triều Viễn, đang chống gậy bước ra khỏi phòng ngủ.

Ánh mắt của Tô Lam theo bản năng rơi trên phần chân vẫn còn quấn băng gạc của anh, thấy anh khó cử động, cô định tiến lên đỡ, dù sao cô cũng sợ anh bị ngã. Không ngờ, lúc này mẹ Trần đã chạy nhanh đến chỗ Quan Triều Viễn, vừa quở trách vừa đỡ anh đến ghế sô pha: “Cậu chủ, sao cậu lại ra đây rồi? Vết thương của cậu còn chưa lành, lỡ như rách ra thì nguy to!”

Mặc dù Quan Triều Viễn được mẹ Trần đỡ, chầm chầm di chuyển đến ghế sô pha, nhưng ánh mắt anh vẫn luôn hướng về Tô Lam.

Lúc này, Tô Lam cảm thấy lòng nặng trĩu, bởi vì cô thật không biết phải đối mặt với anh thế nào.

Thực lòng mà nói, nhìn thấy anh như vậy, cô vẫn rất buồn, nhưng cô kiềm chế bản thân để không bộc lộ bất cứ cảm xúc nào.

Sau khi Quan Triều Viễn ngồi xuống ghế sô pha, Tô Lam tiến lên vài bước về phía bàn cà phê, bầu không khí đột nhiên hơi bí bách.

Thấy vậy, mẹ Trần vội vàng nói: “Tôi đi pha trà cho cô Tô.” Nói xong, bà ấy lập tức chạy vào bếp.

Tô Lam đương nhiên hiểu được bà ấy muốn cho mình và Quan Triều Viễn không gian riêng để nói chuyện, nhưng giữa cô và anh, trừ chuyện con cái thì còn gì để nói với nhau nữa?

Sau đó, Tô Lam không quên mục đích của chuyến thăm hôm nay, cô đưa tay lấy ra một tấm phong bì từ trong túi xách.

Lúc Quan Triều Viễn nhìn thấy tấm phong bì trong tay cô, không khỏi nhíu mày, Tô Lam đặt phong bì trong tay lên bàn cà phê, nói: “Tôi đến bệnh viện hỏi thăm, họ nói tiền thuốc lần này anh phải trả tổng cộng là mười bốn nghìn tệ, anh cũng biết tình hình tài chính hiện tại của tôi, tôi chỉ có thể trả tiền thuốc men cho anh thôi, còn những thứ khác tôi không lo được!” Bác sĩ mà Quan Triều Viễn thuê về, tiền khám và tiền phòng là đắt nhất, nói đến đây, cô thật sự cảm ơn đảng, cảm ơn chính phủ, bởi vì bảo hiểm y tế đã bồi hoàn một khoản lớn, nếu không Tô Lam thật sự không thể đào ra mấy chục nghìn trong khoảng thời gian ngắn được, số tiền hơn mười nghìn này kiếm được cũng là từ công việc kinh doanh cửa hàng online gần đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.