Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 333: Chương 333: Giận dỗi




Lúc này, mắt Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm vào phong bì đó, lắng nghe lời Tô Lam nói mà mặt biến sắc khôn lường.

Cả căn phòng rơi vào tĩnh lạnh, từ đôi mắt u ám của anh mà Tô Lam có thể đoán chắc chắn được là anh đang giận.

Nhưng bản thân mình bắt buộc phải làm vậy, dù gì anh cũng mạo hiểm vì người nhà của mình nên cô trả tiền thuốc men là chuyện đương nhiên.

Lúc này, mẹ Trần bưng một ly trà vào.

Mẹ Trần đặt ly trà lên bàn rồi nhìn hai người Quan Triều Viễn đang ngồi trên sofa và Tô Lam đang đứng trước bàn trà trừng mắt nhìn nhau, bà ấy cảm thấy không khí vô cùng bất thường.

Mẹ Trần đang định đi ra khỏi phòng khách thì lúc này chuông cửa đột nhiên reo lên nên bà ấy vội chạy ra mở cửa.

Sau khi mẹ Trần rời khỏi phòng khách, Quan Triều Viễn mới cười lạnh lùng nói: “Tô Lam, em nghĩ tôi là Lôi Phong hành hiệp trượng nghĩa sao? Chỉ với chút tiền viền phí này mà em muốn phủi sạch tất cả à?”

Tô Lam nghe vậy nhíu mày: “Anh còn muốn gì nữa? Bây giờ tôi không còn gì hết, cũng chỉ có thể đưa nhiêu đây thôi, nếu như anh chê ít thì tôi có thể viết giấy nợ cho anh, sau này từ từ trả lại.” Những lời này của Tô Lam khiến cho Quan Triều Viễn giận dữ, anh đứng phắt dậy, những sợi gân trên trán lộ rõ ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

“Tô Lam, có phải là cho dù tôi làm gì cho em thì bây giờ em cũng chẳng thèm ngó đến đúng không? Rốt cuộc là tôi làm sao mới khiến cho em chịu nhìn tôi một cái đây? Đúng, trước đây tôi làm rất nhiều chuyện tổn thương em, tôi cũng không dám cầu mong em tha thứ, nhưng em có thể đừng xa cách tôi như vậy được không?”

Nói xong, Quan Triều Viễn dứt khoát ném phong bì trên bàn xuống đất.

Đôi mắt đen láy của Quan Triều Viễn hiện lên vẻ phức tạp, có giận dữ, có bi thương và có cả đau khổ, Tô Lam cúi mặt xuống không nỡ nhìn anh.

Cô từ từ ngồi xuống nhặt phong bì lên, sau đó đặt lại vị trí cũ, nhàn nhạt nói một câu: “Thật ra những chuyện anh cho tôi đã rất nhiều rồi, tôi đã không còn trách anh lâu rồi, nhưng...”

“Nhưng gì?” Quan Triều Viễn bước lên nắm chặt lấy vai cô hướng về bản thân mình.

Tô Lam ngước mắt lên nhìn thấy một đôi mắt đang mong chờ đáp án.

Cô biết cô vẫn còn yêu con người trước mặt đây nhưng sau khi trải qua quá nhiều chuyện, cô thật sự rất mệt, không còn muốn dây dưa với anh nữa, hơn nữa những chuyện trước đây không phải nói vượt qua là vượt qua được.

Vì thế, cô nói: “Nhưng chúng ta không thể trở về như trước nữa rồi!”

Quan Triều Viễn nghe vậy, mày nhíu chặt lại.

Sau khi nhìn chằm chằm vào cô một lúc rồi mới lắc đầu nói: “Không, tôi không tin trong lòng em không còn tôi nữa.”

Tô Lam không muốn dây dưa không dứt với anh, giơ tay đẩy tay anh ra, nói: “Tôi và anh không thể nào nữa, Quan Triều Viễn, anh chấp nhận sự thật đi!”

Nhưng Tô Lam dùng lực quá mạnh, bây giờ Quan Triều Viễn đứng còn không đứng vững nên loạng choạng ngã xuống sofa.

Tô Lam thấy vậy mới định giơ tay đỡ, dù sao thì cô cũng không muốn anh ngã, hơn nữa là lo cho vết thương trên chân anh, nhưng cô biết làm như vậy sẽ cho anh thêm hy vọng nên cánh tay vừa giơ ra đã rút về.

Nhưng ở góc nhìn của Quan Triều Viễn lại không thấy được điều này.

Quan Triều Viễn dựa vào sofa nhìn thấy cô im ở đó thì trong lòng vô cùng thất vọng.

“Em... Thật sự không quan tâm đến tôi nữa ư?” Tuy rằng ánh mắt của Quan Triều Viễn đau khổ nhưng vẫn hỏi một câu.

“Không quan tâm nữa.” Tô Lam ngẩng đầu kiên định trả lời.

Quan Triều Viễn nghe vậy tức đến bật cười: “Tốt, rất tốt.”

Tô Lam biết Quan Triều Viễn là một người rất kiêu ngạo, thậm chí còn tự phụ, cô mạnh dạn từ chối anh như vậy, sau này chắc chắn anh sẽ không còn bám lấy cô nữa.

Ngay vào lúc này, tiếng bước chân vang lên từ cổng.

Mẹ Trần dẫn một cô gái thời thượng thân người cao ráo bước vào.

“Cậu chủ, cô Linda đây nói là bạn cậu đến đây thăm cậu.” Mẹ Trần cúi đầu báo cáo.

Tô Lam ngước mắt nhìn, quả nhiên là Linda trong bộ quần áo màu ngọc bích, trong tay cầm giỏ trái cây và một số thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cười bước vào.

Lúc này Tô Lam hơi lúng túng, không ngờ hôm nay lại gặp tình huống này.

Linda cười rạng rỡ nhìn Quan Triều Viễn đang ngồi trên sofa: “Tổng giám đốc Quan, tôi không được mời mà tự đến đây có phải thất lễ quá không?”

Lúc này, mặt Quan Triều Viễn vẫn u ám như cũ, thấy Linda nên lịch sự lên tiếng: “Tôi nên cảm ơn cô Linda đến thăm tôi.”

“Buổi sáng tôi đến bệnh viện, nghe y tá nói anh xuất viện rồi, trong lòng cũng yên tâm hơn, vì thế tan làm tôi mới đến đây thăm anh.” Nói xong, tay Linda vén tóc bên tai lên, gương mặt có hơi ngượng ngùng.

Lúc này, ánh mắt Linda nhìn về phía Tô Lam, bất giác nhíu mày: “Tô Lam, cô cũng ở đây à?”

Nhìn thấy ánh mắt thăm dò của Linda, Tô Lam vội vàng nói: “Ồ, tôi đến đây đón Xuân Xuân.”

Ánh mắt Linda liếc nhìn Xuân Xuân đang ngồi trên cầu trượt chơi búp bê thì cười nói: “Xuân Xuân giống một công chúa nhỏ vậy, thật xinh đẹp, xem tôi kìa, sơ ý quá, lần đầu đến đây không mang quà gì cho Xuân Xuân, lần sau tôi nhất định sẽ bù!”

“Cô khách sáo quá rồi.” Tô Lam kéo môi dưới cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Vì thế, giây sau đã mỉm cười nói: “Tôi dọn dẹp một lát rồi đưa Xuân Xuân đi, xin lỗi không tiếp được.”

Nói xong quay người đi về phía Xuân Xuân, lấy búp bê trong tay Xuân Xuân ra, định dắt Xuân Xuân đi nhưng Xuân Xuân đang chơi rất vui nên lấy lại búp bê tiếp tục chơi.

Tô Lam không còn cách nào khác nhưng lại sợ chọc Xuân Xuân khóc, lúc này vô cùng bối rối, bây giờ cô muốn rời khỏi đây ngay lập tức, nếu không sẽ giống như mình đang cố ý kéo dài thời gian để nhìn hành động tiếp theo của Linda và Quan Triều Viễn vậy.

“Cô Linda, mời ngồi, tôi đi pha trà.” Mẹ Trần lịch sự nói một câu rồi quay người đi vào phòng bếp.

Linda chọn vị trí gần Quan Triều Viễn nhất rồi ngồi xuống, kiều diễm cười nói: “Vết thương của anh xuống giường bây giờ có sao không?”

“Không sao.” Trước sự nhiệt tình của Linda, Quan Triều Viễn vẫn lạnh nhạt.

“Cẩn thận vẫn hơn, để lại di chứng thì không tốt lắm.” Giọng của Linda dịu dàng như nước. Tô Lam quay lưng lại với họ, nghe cuộc trò chuyện của hai người họ, kẻ ngốc cũng biết hôm nay Linda đến để làm gì, hôm nay lớp trang điểm của cô ta còn tinh tế hơn bình thường đi làm gấp mấy lần, hơn nữa bộ quần áo trên người không nhưng tôn dáng mà còn khiến cho khí chất của cô thu hút hơn rất nhiều, vừa nhìn đã biết là được lựa chọn tỉ mỉ. Lúc này, Tô Lam không còn muốn ở lại đây nữa, thô bạo giựt lấy búp bê trong tay Xuân Xuân, rồi bế Xuân Xuân lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.