“Anh...” Mấy câu của Quan Khởi Kỳ Phương làm Ngọc Hoan tức giận đến không nói nên lời, sắc mặt tái nhợt.
Sau đó, Quan Khởi Kỳ bước đến trước mặt Quan Triều Viễn nói: “Anh họ, sau này em sẽ cho anh một lời giải thích, nhưng không phải là bây giờ.”
Nói xong, Quan Khởi Kỳ nắm tay Tô Lam đi đến một góc.
Tô Lam dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Ngọc Hoan và Quang Triều Viễn, sau đó nghe lời quay người đi theo Quan Khởi Kỳ.
Sau khi họ rời đi, Phương Ngọc Hoan nắm lấy cánh tay của Quan Triều Viễn phàn nàn: “Triều Viễn, anh xem em họ anh, không hề để em vào mắt!”1
“Tôi cảm thấy em ấy nói không sai.” Quan Triều Viễn thản nhiên nói.
Phương Ngọc Hoan tức giận gần chết, nhưng cô ta vẫn không dám bộc phát, cô ta chỉ có thể vừa khóc lóc vừa than vãn: “Triều Viễn, dù sao thì đó cũng là người phụ nữ anh không cần nữa, bây giờ Quan Khởi Kỳ nhặt cô ta về đúng là không nể mặt anh chút nào, người phụ nữ đó mới mấy ngày đã chạy đến vòng tay của Quan Khởi Kỳ, đúng là chuyển hướng nhanh thật đó?”1
“Cô nói đủ chưa?” Sắc mặt Quan Triều Viễn tối sầm lại.
“Những chuyện em nói đều là sự thật!” Phương Ngọc Hoan lẩm bẩm trong miệng.
Quan Triều Viễn hạ giọng, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Nếu cô không vui thì tự mình về đi, đừng làm hỏng bầu không khí bữa tiệc của ông Lý và vợ của ông ấy.”
Nói xong, anh quay lại lấy một ly rượu brandy trên khay của người phục vụ, ngửa đầu lên uống cạn nó.
Phương Ngọc Hoan chỉ có thể tùy tiện uống một ly, nói chuyện và cười đùa cùng với những nữ sĩ.
Quan Khởi Kỳ và Tô Lam cùng ngồi xuống ghế sô pha trong một góc nào đó.
“Xin lỗi, tôi không nói rõ với anh rằng tôi là vợ cũ của anh họ anh, tôi cũng chỉ vừa mới biết được Quan Triều Viễn là anh họ của anh cách đây vài ngày.” Tô Lam thẳng thắn nói.
Quan Khởi Kỳ cúi đầu suy nghĩ một lúc, đột nhiên buồn cười nói: “Vừa rồi tôi thật sự cũng hơi tức giận, nhưng tôi cũng chưa từng hỏi cô về chuyện này, cho nên cô không cần phải xin lỗi tôi.”
“Nếu như anh cảm thấy tôi không thích hợp ở lại Khải Vy, khi trở về tôi sẽ nộp đơn xin thôi việc cho anh.” Sau khi Tô Lam cầm ly rượu lên ngẩng đầu nói.
Nghe nói vậy, Quan Khởi Kỳ hơi ngạc nhiên nói: “Về chuyện cô là vợ cũ của anh họ tôi với chuyện cô làm ở công ty của tôi, hai chuyện này có liên quan gì đến nhau sao?”
“Quan Triều Viễn hiểu lầm chúng ta, tôi không muốn khiến anh phải khó xử, hơn nữa anh cũng không dễ ứng xử trong họ?” Tô Lam nhìn Quan Khởi Kỳ.
Quan Khởi Kỳ mỉm cười, vỗ nhẹ lên lòng bàn tay Tô Lam: “Đừng lo lắng, từ nhỏ tôi và anh họ có quan hệ rất tốt, tuy rằng tôi gọi anh ấy là anh họ, nhưng bọn tôi chỉ cách nhau có vài tháng, có thể nói, bọn tôi lớn lên cùng nhau, anh ấy rất hiểu tính tôi, tôi cũng hiểu anh ấy, tôi giải thích với anh ấy một chút nhất định anh ấy sẽ hiểu thôi. Về phần gia đình tôi, từ khi ông bà tôi qua đời, dòng họ Quan bọn tôi rất ít khi gặp mặt nhau nên cô không cần phải lo lắng.”
Thấy dường như Tô Lam còn lo lắng, Quan Khởi Kỳ lại nói: “Bây giờ cô đối với Khải Vi mà nói đúng là rất quan trọng, với lại cô đã biết quá nhiều bí mật kinh doanh của Khải Vy, cho nên tôi sẽ không để cho cô đi, nếu mà bị đối tác cạnh tranh của tôi biết được, tôi sẽ chịu tổn thất rất lớn! “
Khi lời nói này được nói ra, Tô Lam bị chọc cho bật cười: “Được, tôi xin rút lại lời nói của tôi lúc nãy.”
Thật lòng mà nói, Tô Lam rất thích công việc này, đãi ngộ của công ty cũng rất tốt, ông chủ dễ nói chuyện, nếu như không suy nghĩ đến chuyện Quan Triều Viễn, cô thật sự không muốn rời đi, nhưng bây giờ có một chuyện mà thôi …
Thật khó chịu khi luôn gặp Quan Triều Viễn mỗi ngày.
Nhưng sau đó cô lại suy nghĩ khác, tại sao cô lại tránh né Quan Triều Viễn? Cô không làm gì có lỗi với anh, nếu mà lúng túng áy náy thì cũng phải do anh đối với cô, cho nên trong lòng Tô Lam cũng yên tâm.
Lúc này, các quan khách đều đến đủ rồi, MC bắt đầu phát biểu, tất cả quan khách đều gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến vợ chồng bà Lý.
Sau đó ông Lý bước lên phía trước để phát biểu: “Các vị, cảm ơn mọi người đã đến dự tiệc kỷ niệm ngày cưới của vợ chồng tôi tối nay. Tôi xin cảm ơn.”
Sau khi ông Lý cúi chào, tất cả mọi người đều vỗ tay nồng nhiệt.
Ông Lý tiếp tục nói: “Các vị đã thấy điều đó trong thư mời của tôi. Tối nay thực sự là một bữa tiệc đấu giá từ thiện. Tôi và vợ sẽ lấy một số bộ sưu tập thư pháp, tranh, đồ cổ và đồ lưu niệm để bán đấu giá. Toàn bộ số tiền thu được từ buổi bán hàng tối nay sẽ được quyên góp cho Hội chữ thập đỏ Giang Châu để cải thiện cuộc sống cho trẻ em gia đình nghèo. Tất nhiên các vị đều có tấm lòng nhân ái, quý khách có nguyện vọng đêm nay có thể bày tỏ nguyện vọng của mình. Tôi đã sắp xếp và đếm số lần quyên góp!”
Sau đó, MC tiến lên sân khấu nói: “Các vị, khách mời có ý quyên góp tiền có thể quyên góp tại đây, những vật phẩm do ông Lý và bà chủ quyên góp sẽ được bán đấu giá trong nửa tiếng nữa. Xin mời các vị ủng hộ vào lúc đó!”
Sau đó các khách mời nhiệt tình đến văn phòng đăng ký để quyên góp tiền.
Tô Lam vội vàng mở túi của mình, nhưng phát hiện hôm nay cô không mang theo nhiều tiền mặt, nghĩ thầm: Nếu quyên góp thì có thể quẹt thẻ không?
Quan Khởi Kỳ hiểu được ý định của Tô Lam, lấy ra một tấm séc từ trong túi, mỉm cười: “Tôi đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể quyên góp chung!”
Tô Lam cầm tấm séc trong tay, thấy con số trên đó là 20.000 nhân dân tệ, người tặng viết tên Quan Khởi Kỳ và Tô Lam.
Nhìn thấy chính mình và tên anh ấy ở cạnh nhau, Tô Lam không khỏi nhíu mày, cảm thấy kỳ lạ, bởi vì theo cô biết, loại quyên góp này là dành cho một đôi hoặc một cặp, cô và Quan Khởi Kỳ chỉ là sếp và nhân viên, điều này không phù hợp cho lắm.
“Như vậy… không ổn lắm?” Tô Lam tỏ vẻ nghi ngờ.
Quan Khởi Kỳ nói: “Đây là số tiền quyên góp dưới danh nghĩa riêng tư của chúng ta, không cần nhiều lễ nghi rườm rà, chỉ cần có lòng là được, tôi đăng ký rồi, cô chờ tôi!”
Nói xong, Quan Khởi Kỳ cầm tấm séc rời đi.
Tô Lam cũng không còn cách nào khác đành phải chấp nhận.
Nhìn thấy đám người ở văn phòng đăng ký, Tô Lam đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Bóng người màu đỏ trong đám đông nhìn thấy Tô Lam đi vào phòng vệ sinh, cô ta cũng đi theo.
Sau khi đi vệ sinh xong, Tô Lam đứng trước bồn rửa tay, vừa ngẩng đầu lên thì đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đuôi cá màu đỏ đang hung hăng nhìn mình trong gương.
Nhìn thấy Phương Ngọc Hoan, Tô Lam nhíu mày, cảm thấy rất khó chịu, người phụ nữ này có chuyện gì vậy? Cô đã ly hôn với Quan Triều Viễn, tại sao cô ta vẫn không chịu buông tha cho cô?
“Tôi thật sự đã đánh giá thấp cô, bản lĩnh cô thật sự không nhỏ. Vừa mới ly hôn với Quan Triều Viễn đã bám vào em họ của Quan Triều Viễn là Quan Khởi Kỳ. Có phải cô không làm con dâu của nhà họ Quan thì không muốn bỏ cuộc không?” Phương Ngọc Hoan nắm lấy vai Tô Lam chế nhạo.
Tô Lam cầm tờ khăn giấy, lau một bên tay, sau đó vò khăn giấy thành quả bóng ném vào trong thùng rác, xoay người đi tới trước mặt Phương Ngọc Hoan, lạnh lùng nói: “Tôi có phải là con dâu của nhà họ Quan hay không, không đến lượt cô quản, vả lại cô cũng quản không được!”