Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 98: Chương 98: Tình cờ gặp gỡ




Mặc dù cánh tay của anh ấy cũng rất rắn chắc, nhưng cô vẫn cảm thấy không có lực bằng tay của Quan Triều Viễn. Khi nghĩ đến đây, Tô Lam bỗng lắc đầu, tại sao mình còn nghĩ đến tên đốn mạt kia? Đáng lẽ cô nên hoàn toàn quên anh đi. Dù nghĩ như vậy nhưng cô vẫn bất giác sờ vào môi mình, trong đầu lại nhớ đến nụ hôn mạnh mẽ mấy ngày trước.

Ngay sau đó, họ bước lên thảm đỏ và bước vào cổng biệt thự. Một cặp vợ chồng già ngoài sáu mươi tuổi đang đứng ở cửa đón tiếp khách mời.

Có lẽ là ông cụ Lý, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn toát ra phong thái uy nghiêm sang trọng, tóc bạc phơ nhưng khỏe mạnh nhanh nhẹn. Người phụ nữ lớn tuổi đứng bên cạnh ông ấy mặc một bộ sườn xám bằng gấm màu đỏ thẫm, cả người đeo bộ trang sức bằng ngọc lục bảo, ngập tràn khí chất quý phái đôn hậu.

Cặp vợ chồng này không thể bắt bẻ được lễ nghi, thi thoảng hai người nhìn nhau cười tủm tỉm, xem ra tình cảm của họ không những rất thuận hòa mà còn cực kỳ nồng thắm, khiến người khác nhìn vào không thể không ngưỡng mộ kiểu quan hệ chung sống hòa hợp, hạnh phúc bên nhau đến già này.

Khi Quan Khởi Kỳ và Tô Lam đứng trước mặt họ, Quan Khởi Kỳ khom lưng cúi chào rất lễ độ, tươi cười nói: “Ông cụ Lý, chúc ông mạnh khỏe an khang, bà chủ, chúc bà trẻ mãi không già!”

“Thằng nhóc Khởi Kỳ này, miệng của cháu càng ngày càng ngọt, mà này, tôi chưa gặp qua cô gái này?” Bà cụ Lý đảo mắt nhìn sang Tô Lam, đưa mắt quan sát cô từ trên xuống dưới.

Sự chú ý của bà cụ Lý làm cho Tô Lam hơi ngượng ngùng, bởi vì ánh mắt của bà ấy vô cùng sắc bén, tựa như muốn nhìn xuyên vào trong quần áo của cô.

“Cô ấy là Tô Lam, là… bạn của cháu.” Quan Khởi Kỳ ngập ngừng trả lời.

Nghe vậy, Tô Lam không khỏi ngẩng đầu nhìn anh ấy, thầm nghĩ: “Tại sao không nói thẳng ra mình là nhân viên của anh ấy nhỉ? Lẽ nào ở đây có kiêng cữ điều gì?”

Lúc này, đột nhiên bà cụ Lý chỉ tay vào Quan Khởi Kỳ trêu chọc anh ấy: “Thằng nhóc này không thật thà, Vân Vân không ở đây nên không cần phải nói xạo như vậy đâu.”

“Bà ơi, hôm nay bà tha cho cháu đi!” Quan Khởi Kỳ bước tới nắm lấy tay bà cụ Lý, ánh mắt cầu xin sự thương xót.

Tô Lam không có thời gian để nghĩ xem bà cụ Lý đang nói về Vân Vân là ai, vì vậy cô nhanh chóng mỉm cười thật nền nã: “Thưa ông cụ Lý và bà cụ Lý, hy vọng mười năm nữa cháu vẫn sẽ có thể tham gia tiệc kỷ niệm vàng năm mươi năm ngày cưới của ông bà!” . Truyện Full

“Con bé này thật là biết ăn nói, tôi rất thích!” Bà cụ Lý chỉ tay vào Tô Lam, ánh mắt rạng rỡ như trăng vàng.

“Hôm khác cháu sẽ lại đưa cô ấy đến thăm bà.” Quan Khởi Kỳ nói xong thì đưa Tô Lam vào biệt thự, dù sao thì phía sau cũng có rất nhiều quan khách đợi dự tiệc.

Sảnh tiệc rất lớn, có vẻ được thiết kế đặc biệt dành cho tổ chức các bữa tiệc, đèn pha lê khổng lồ cực kỳ xa hoa, khách khứa quần áo lụa là, dáng vẻ đẹp đẽ đang nói chuyện thành từng nhóm, nhân viên phục vụ bưng đủ loại thức ăn nước uống đi qua đi lại như con thoi.

Quan Khởi Kỳ và Tô Lam uống một ly rượu vang, hai người vừa nói chuyện vừa cười đùa vui vẻ.

“Hình như anh rất thân với vợ chồng ông cụ Lý?” Tô Lam hỏi.

Ông cụ Lý và vợ đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị và kinh doanh ở Giang Châu. Tuy rằng Quan Khởi Kỳ cũng được xem là nhân tài kiệt xuất trong giới luật sư trẻ tuổi, nhưng dù sao anh ấy còn trẻ tuổi, lại chỉ làm chủ một văn phòng luật sư, hẳn là không có quá nhiều mối liên quan với người như vợ chồng ông cụ Lý.

Sau đó Quan Khởi Kỳ cười đáp: “Nhà họ Lý và nhà họ Quan chúng tôi có mối giao hảo nhiều đời, trước đây ông cụ Lý và bà cụ Lý rất thân với ông bà nội của tôi, cho nên mối quan hệ giữa hai nhà rất tốt!”

Tô Lam gật đầu một cái, sau đó trong lòng thoáng chút sửng sốt.

Cái gì? Nhà họ Lý và nhà họ Quan quen thân nhiều đời sao? Quan Triều Viễn kia cũng là con cháu của nhà họ Quan, hôm nay ngay cả Quan Khởi Kỳ cũng tham dự một dịp quan trọng như vậy, trong khi Quan Triều Viễn còn có ảnh hưởng lớn hơn ở nhà họ Quan chắc chắn cũng sẽ đến đây tham dự?

Nghĩ đến đây, đột nhiên Tô Lam lúng túng không biết phải làm thế nào, bởi vì cô thực sự sợ gặp phải Quan Triều Viễn.

“Cô bị sao vậy?” Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Tô Lam, Quan Khởi Kỳ lo lắng ôm lấy vai cô.

“Không sao, đột nhiên tôi hơi chóng mặt.” Tô Lam nói dối.

“Vậy để tôi đỡ cô ngồi nghỉ bên kia một lát nhé?” Quan Khởi Kỳ quan tâm.

Như vậy ngược lại cũng tốt, ngồi trong góc như thế, nói không chừng một lát nữa có thể tránh được Quan Triều Viễn.

Tô Lam gật đầu, Quan Khởi Kỳ ân cần đỡ lấy cánh tay cô, dìu cô bước đến ngồi xuống trong góc phòng.

Tuy nhiên, chuyện luôn trùng hợp đến thế, vừa đi được hai bước, cả hai đã đụng mặt nhau.

Tô Lam nhìn đằng trước, thật sự muốn tránh cũng không thể tránh, nhất thời hơi khó xử.

Phía trước gồm một người mặc âu phục màu đen và một người bận chiếc váy đuôi cá đỏ rực, đôi mắt của người đàn ông lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cánh tay của Quan Khởi Kỳ đang dìu Tô Lam, trong khi người phụ nữ kia đang thân mật khoác tay của người đàn ông, nhưng ánh mắt thì đầy sắc bén nhìn Tô Lam chòng chọc.

Ánh mắt của hai người khiến Tô Lam rất khó chịu, lập tức đứng thẳng lưng, thầm nghĩ: “Dù thế nào cũng là bọn họ làm chuyện có lỗi với mình, việc gì mình phải xấu hổ? Tuyệt đối không thể để hai người đó xem thường mình, cho nên phải lập tức chấn chỉnh tinh thần mới được.”

“Anh họ, Phương Ngọc Hoan, hai người cũng ở đây sao?” Quan Khởi Kỳ dìu Tô Lam tiến lên chào hỏi.

Quan Triều Viễn phớt lờ Quan Khởi Kỳ, ánh mắt nhìn thẳng vào chỗ khác.

Quan Khởi Kỳ cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh vào mặt, nhưng anh ấy cũng chẳng thèm để bụng, anh ấy cho rằng Quang Triều Viễn đang hiểu lầm anh ấy đang giở trò trai gái bậy bạ, cho nên mới nổi giận với mình, mà anh ấy mãi vẫn chưa có cơ hội để giải thích rõ ràng với Quan Triều Viễn.

Ngược lại, Phương Ngọc Hoan liếc nhìn Quan Khởi Kỳ cười khẩy một tiếng: “Khởi Kỳ, anh cũng biết chơi ghê, vậy mà còn đưa vợ cũ của anh họ anh đến tham dự tiệc chiêu đãi của ông cụ Lý, có phải anh cố tình làm khó nhà họ Quan chúng ta không?”

Nghe Phương Ngọc Hoan nói thế, Quan Khởi Kỳ sững sờ, quay đầu nhìn Tô Lam trước mặt, sau đó hỏi lại cô ta: “Cô nói vợ cũ là ý gì?”

“Sao hả? Anh không biết à? Tôi biết ngay là anh cũng sẽ không làm ra chuyện tệ hại như vậy.” Phương Ngọc Hoan ngạc nhiên nói.

Tô Lam lạnh lùng liếc nhìn Phương Ngọc Hoan, sau đó quay đầu nhìn Quan Khởi Kỳ nói: “Cô ta nói đúng, tôi là vợ cũ của anh họ anh!”

Quan Khởi Kỳ ngạc nhiên đến mức không thốt nổi nên lời, xoay đầu lại nhìn Quan Triều Viễn đang đưa mắt sang chỗ khác, ngay lập tức anh hiểu được tại sao hôm đó anh lại kích động túm lấy cổ áo anh ấy như vậy, hóa ra Tô Lam là vợ cũ của anh họ mình sao?

“Xem đi, tự cô ta đã lên tiếng thừa nhận rồi. Nếu anh còn quan tâm đến thể diện của nhà họ Quan thì mau đưa cô ta ra khỏi đây, đừng để nhà họ Quan chúng ta bị xấu mặt!” Bây giờ Tô Lam đã là cái gai trong mắt của Phương Ngọc Hoan, nên cô ta chả cần phải kiêng dè gì. Đương nhiên, cô ta đang cố tình nói cho Quan Triều Viễn nghe, để anh càng thêm chán ghét Tô Lam.

Lúc này Tô Lam mới nhìn Quan Khởi Kỳ, trong mắt hiện lên như muốn nói, nếu như bây giờ anh ấy muốn cô đi thì cô sẽ phối hợp, đương nhiên cô không muốn làm Quan Khởi Kỳ mất mặt.

Sau khi ngạc nhiên trong giây lát, Quan Khởi Kỳ kiên quyết nắm lấy tay Tô Lam nói: “Cô là bạn gái của tôi đêm nay, ngoại trừ chủ ở đây, còn lại không ai có quyền đuổi cô đi!”

Nghe Quan Khởi Kỳ trả lời như vậy, Tô Lam mím chặt môi dưới. Lúc này, Quan Khởi Kỳ đã bỏ ngoài tai toàn bộ lời nói của Phương Ngọc Hoan, khiến cô vô cùng biết ơn anh ấy. Ngay sau đó, Quan Khởi Kỳ còn nhìn thẳng vào Phương Hoài Ngọc khẳng khái tuyên bố: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì bây giờ cô vẫn chưa phải là người của nhà họ Quan chúng tôi? Cho nên cô hoàn toàn không có tư cách lớn tiếng tự xưng là người của nhà họ Quan.”1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.