Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 87: Chương 87: Chị đánh em




“Tô Yên? Em… Đến đây lúc nào?” Tô Lam ngạc nhiên hỏi một câu.

Rõ ràng vừa rồi cô ấy đã lên lầu, tại sao lại quay lại? Lúc này Tô Lam cảm thấy mình rất bất lịch sự.

Tô Yên giơ tiền lẻ trong tay lên, tủi thân bật khóc nói: “Em biết gần đây tâm trạng chị không tốt, cãi nhau với ba mẹ, cho nên muốn ra ngoài mua cơm hải sản mà chị thích nhất cho chị, không ngờ rằng em lại nghe thấy chị nói với người em yêu nhất là đừng tiếp tận em.”

Nhìn thấy cảm xúc Tô Yên đang kích động, Tô Lam nhanh chóng đi lên giữ chặt tay cô ấy, giải thích: “Tô Yên, em nghe chị giải thích…”

Nhưng mà Tô Yên đang đắm chìm trong tốt đẹp của tình yêu sao có thể nghe cô giải thích, đẩy tay Tô Lam ra, giận dữ hét lên: “Chị muốn giải thích gì với em? Chị à, em không ngờ rằng chị lại ích kỷ như vậy, chị sợ Trịnh Hạo thích em thì sẽ không còn thích chị nữa đúng không?”

Tô Lam nghe cô ấy nói vớ vẩn như thế thì ngây người nhìn em gái: “Em đang nói gì vậy?”

“Em không ngờ rằng chị lại là người dối trá như vậy, rõ ràng chị đã nói với em là ngựa khôn không quay đầu ăn cỏ cũ, chị nói dối chị không có ý với Trịnh Hạo, vậy tại sao bây giờ chị lại muốn ngăn cản chúng em ở bên nhau?” Tô Yên hét to lên với cô. Tô Lam nghe vậy thì hơi ngây ra, nhanh chóng nói: “Chị không có cảm giác gì với Trịnh Hạo, nhưng mà không chứng tỏ em có thể yêu đương với anh ta, bây giờ em mới bao lớn? Em nên đặt hết suy nghĩ vào việc học, anh ta lớn hơn em tận mười mấy tuổi, giữa hai người có bao nhiêu vấn đề rất lớn em có biết không? Huống chi bây giờ em cũng chỉ là hứng thú nhất thời, em còn chẳng biết cuộc sống tương lai mà em muốn là như thế nào không?”

“Chị đừng lấy lý do đường hoàng này làm tấm chắn, em biết vì chị có anh rể nên chướng mắt Trịnh Hạo, bây giờ chị đã ly hôn với anh rể, chị lại nhớ đến Trịnh Hạo, cho nên chị sợ Trịnh Hạo thích em!” Tô Yên nói càng lúc càng nhanh rồi gần như hét lên.

Chát!

Tô Lam không thể nhịn được nữa, vung tay tát Tô Yên một cái.

“Chị đánh em?” Tô Yên che mặt, uất ức đến mức nước mắt lăn dài.

“Chị…” Tô Lam nhìn bàn tay còn đang run rẩy của mình, có hơi hối hận vì mình đã quá xúc động, cô vì em gái nhưng khi thấy thế này cô càng cảm thấy đau lòng hơn.

Từ nhỏ cô đã giúp mẹ chăm sóc em gái, cô cũng vất vả tiết kiệm tiền ăn mặc mấy năm để nuôi em, thế mà em lại đối xử với cô như vậy, nói cô ích kỷ, dối trá, có trời mới biết những lời ấy gây tổn thương cô đến cỡ nào!

Nếu như người khác nói cô như vậy cô có thể không để ý, nhưng cô ấy là em gái cô, là em gái đã sống nương tựa với cô và mẹ mấy năm qua, là người một thân nhưng lại cầm dao đâm vào trái tim cô.

“Hừ!” Tô Yên giận dỗi quay đầu chạy vào hàng hiên.

Tô Lam đứng ở nơi đó, cảm giác cả người mất hết sức lực, đôi chân xụi lơ, cô đỡ tay vịn ngồi dưới chân cầu thang trong chốc lát, sau đó mới từ từ nhấc chân đi lên bậc thang.

Vừa vào cửa, tiếng trách mắng của mẹ chui vào tai cô.

“Lam Lam, vì sao con lại đánh em gái?” Gần đây mẹ có cái nhìn khác về cô, vẫn còn tức giận vì cô tự tiện quyết định ly hôn với Quan Triều Viễn.

“Em ấy làm sai, con là chị gái thì dạy dỗ em thôi.” Tô Lam nói với giọng điệu yếu ớt.

Sau đó tất cả trách mắng của Sở Thanh Diên đều đổ ập xuống cô: “Em không đúng con có thể bảo ban em, vì sao lại đánh em chứ?”

“Em ấy dám tranh cãi với con, đương nhiên con phải đánh em ấy rồi.” Tô Lam lười giải thích với mẹ, vì biết có nói thì bà ấy cũng không hiểu.

“Mẹ là mẹ con, con tranh cãi với mẹ, có phải mẹ cũng nên đánh con hay không?” Sở Thanh Diên tức giận đập bàn một cái, nói.

Tô Lam nói với giọng điệu mất kiên nhẫn: “Mẹ, đây là hai việc khác nhau! Con chỉ không muốn Tô Yên yêu sớm mà thôi.”

“Tô Yên đã vào đại học, con bé yêu đương thì có sao đâu?” Sở Thanh Diên vẫn cố chấp như trước.

“Bây giờ Tô Yên nên coi việc học là chính, tương lai dựa vào bản thân mình, đàn ông không đáng tin cậy.” Tô Lam ra sức giải thích.

Lúc này, Sở Thanh Diên mới cười khẩy nói: “Chẳng phải mấy năm qua con đều dựa vào bản thân mình sao? Bây giờ còn chẳng có nổi một công việc!”1

Câu nói này lập tức lan tỏa khắp lòng Tô Lam, cô vỗ ngực của mình nói: “Mẹ, tuy rằng con không có bản lĩnh to lớn gì, nhưng chẳng phải mấy năm qua là con nuôi sống mọi người sao?”

Tô Lam không biết vì sao mẹ và em gái luôn yêu thương mình đột nhiên chống đối lại mình, hơn nữa còn bóc vết sẹo của mình.

“Ý con nói mẹ vô dụng, không nuôi sống được các con có phải không?” Dường như Sở Thanh Diên cũng chịu nhiều tổn thương, giọng nói mang theo tiếng nức nở.

“Con không có ý đó.” Tô Lam nói nhỏ một câu rồi uể oải quay về phòng của mình.

Mấy ngày sau không khí trong nhà vô cùng u ám, không ai nói với nhau lời nào, những người bị đè nén đều muốn đập đồ đạc.

Cô có thể hiểu cho em gái còn nhỏ, lúc này đầu óc đã bị tình yêu làm cho ngu muội nên mới hiểu lầm mình.

Tuy rằng mẹ chưa lớn tuổi nhưng tư tưởng vô cùng bảo thủ, vẫn còn dừng lại ở quan niệm phụ nữ giỏi không bằng gả cho người tốt, bà vẫn chưa tha thứ cho cô vì đã ly hôn.

Có lẽ do tính cách cô quá hiếu thắng nhưng thật ra trong lòng lại rất yếu ớt, hơn nữa năng lực còn có hạn, không thể cho người nhà của mình cuộc sống tốt. Nhưng đến chết vẫn mang sỉ diện và tự tôn, cho nên khiến bản thân khổ sở.

Có điều giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, không ai thay đổi được tính cách của ai. Cuối cùng Tô Lam đưa ra một quyết định.

Cô muốn tạm dọn ra khỏi nhà, dốc hết sức tìm công việc, sau đó làm ra chút tên tuổi, hy vọng sau này người trong nhà sẽ có được một cuộc sống tốt nhất.

Sáng sớm hôm nay, khi mẹ và em gái đều ra ngoài, Tô Lam cũng kéo vali rời đi.

Trước khi đi, cô đã để lại năm ngàn tệ trong sáu ngàn tệ có trong túi, đây là tiền sinh hoạt hai tháng của họ, hơn nữa còn để lại một tấm giấy nói cô tìm được công việc, nhưng cách nhà quá xa, công ty bao ăn ở vì thế tạm thời ở lại công ty, chờ đến ngày nghỉ sẽ về thăm họ.

Bởi vì công việc còn chưa có tin tức, cho nên Tô Lam tạm thời ở trong nhà Kiều Tâm thuê.

Buổi tối, tắm rửa xong, Tô Lam mặc áo ngủ ngồi trên giường Kiều Tâm tâm sự với cô ấy.

“Xin lỗi Kiều Tâm, có lẽ tớ phải ở nhờ nhà cậu một thời gian.” Trên người cô chỉ còn lại một ngàn tệ, vốn không đủ tiền thuê nhà, cũng chỉ đủ tiền ăn cơm thôi.

“Cậu còn khách sáo với tớ làm gì? Lúc trước không phải cậu giúp tớ có lẽ tớ đã bị Thịnh Thế sa thải rồi. Chỉ cần cậu không chê điều kiện chỗ tớ tệ, dù sao cậu cũng từng ở trong biệt thự cao cấp mà!” Kiều Tâm nhìn thoáng qua căn phòng nhỏ của mình cười nói.

Đây là một căn hộ hai phòng ngủ, sau bị chủ nhà ngăn thành ba phòng nhỏ để cho thuê, toilet và phòng bếp đều là dùng chung cho nên không quá thuận tiện, nhưng bây giờ Tô Lam có chỗ ở đã thỏa mãn, sao có tự tin chọn lựa chứ?

Tô Lam nghe vậy thì bĩu môi, sau đó nằm thẳng lên gối đầu, lầm bầm nói: “Cho nên từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó, với tớ đó chỉ là một giấc mơ thôi.”

“Ôi, cậu có còn qua lại với nhà tư bản không?” Đột nhiên Kiều Tâm chạm nhẹ lên bả vai Tô Lam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.