Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 88: Chương 88: Đừng nhắc anh ta




Tô Lam nghe vậy thì ngẩn ra một phút.

Kiều Tâm thấy thế nhanh chóng xua tay, nói: “Coi như tớ chưa hỏi đi.”

“Cậu nghĩ gì đó? Tớ hi vọng cả đời này đừng gặp lại anh ta!” Tô Lam biết nhất định Kiều Tâm còn cho rằng sau khi cô ly hôn xong vẫn gặp mặt Quan Triều Viễn.

Thật ra lời nói của cô lúc này mới là thật lòng, cô không muốn gặp lại anh, vì cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới. Gặp lại anh rồi cô sợ mình sẽ không làm chủ được bản thân.

“Loại đàn ông cực phẩm này đúng là không phải người mà những như chúng ta có thể giữ được mãi mãi, cậu từng có được cũng là do vận may bùng nổ mà thôi!” Kiều Tâm đẩy Tô Lam một cái.

“Đừng nhắc đến nhà tư bản được không?” Tô Lam lườm Kiều Tâm.

“Nói thêm câu nữa, tớ muốn nói thêm câu nữa!” Kiều Tâm giơ một ngón tay lên.

“Nói mau đi!” Tô Lam chỉ có thể đồng ý. Kiều Tâm lập tức nói: “Mấy ngày nay nhóm quản lý của Thịnh Thế đều không dám thở mạnh, nghe nói mấy ngày nay nhà tư bản cực kỳ xoi mói chuyện công việc, dù một quản lý làm việc nghiêm túc cũng bị anh ta lôi ra một đống tật xấu, nghe nói thư ký Ngải Liên của nhà tư bản mới sứt đầu mẻ trán thật, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nhà tư bản mắng một trận!”

Tô Lam nghe vậy thì rũ mí xuống, nghĩ: Vì ly hôn nên tâm trạng anh ta không tốt sao? Không đúng, anh ta sắp cưới người phụ nữ mà anh ta yêu nhất, hẳn là anh ta vô cùng đắc ý mới đúng.

“Cậu nói xem có phải nhà tư bản nhớ cậu không? Mấy ngày nay cũng không có tin đồn nhà tư bản muốn kết hôn.” Kiều Tâm tò mò nói.

Cuối cùng thì lần này Tô Lam đã không thể nhịn được nữa, cầm gối ôm đập lên trên người Kiều Tâm: “Đừng nói về nhà tư bản nữa được không? Tớ đã ly hôn với anh ta, ly hôn rồi, tớ không muốn nghe bất cứ tin tức nào về anh ta!”

“Được được, chúng ta nói chuyện khác, cậu tìm công việc đến đâu rồi?” Kiều Tâm biết Tô Lam gặp trắc trở trong chuyện tình cảm, vì thế cố sức dỗ dành cô.

Nhắc tới việc này, Tô Lam càng mặt ủ mày ê: “Tìm nửa tháng cũng không có một nơi thích hợp. Ngày mai có một chỗ gọi tớ đi phỏng vấn, có điều cũng chẳng có hy vọng mấy.”

“Vì sao chứ?” Kiều Tâm nhíu mày hỏi.

Tô Lam trả lời: “Là một văn phòng luật sư, bọn họ thông báo tuyển dụng một trưởng phòng tài chính, lúc ấy tớ chỉ tùy tiện nộp hồ sơ, yêu cầu của người ta rất cao, có lẽ nhân viên kế toàn bình thường còn được, nhưng cạnh tranh chức trưởng phòng tài chính nhất định rất khốc liệt.”

“Không thử thì sao biết không được chứ? Có lẽ người nộp đơn vào vị trí này cũng không nhiều đâu, hoặc là điều kiện của người nộp đơn không tốt như cậu.” Kiều Tâm cười nói.

“Từ khi nào mà tớ có được may mắn đó chứ?” Tô Lam nâng má suy nghĩ.

“Thì cũng đang rãnh rỗi, coi như đi giải sầu đi, còn có thể tăng thêm kinh nghiệm phỏng vấn của cậu nữa! Kiều Tâm cổ vũ nói.

“Ừ.” Tô Lam gật đầu.

Sáng sớm hôm sau, Tô Lam đi tới văn phòng luật sư Khải Vy.

Văn phòng luật sư này chiếm cả một tầng lầu của tòa nhà lớn, có mấy chục công nhân, điều kiện làm việc rất tốt, đãi ngộ nhân viên cũng rất cao. Nghe nói cũng có tiếng tăm trong nghề ở Giang Châu, điều này làm Tô Lam rất hài lòng.

Điều không được hoàn mỹ duy nhất là văn phòng luật sư này cách tòa nhà Thịnh Thế khá gần, chỉ có vài trăm mét, điều này làm Tô Lam cảm nhận được một áp lực vô hình.

Hơn nữa người được gọi đến phỏng vấn chức trưởng phòng tài chính cũng rất nhiều, trong đó có không ít người tốt nghiệp từ trường nổi tiếng và có thâm niên trong nghề.

Căn cứ vào hai điều trên, Tô Lam lâm trận lùi bước, công việc ở đây khiến cô thấy rất áp lực, bởi vì không biết đi đường có thể gặp phải Quan Triều Viễn và đồng nghiệp trước đây không, vả lại cô cũng không thể giành được công việc này, cho nên cô quay người định đi.

“Tiếp theo mời số tám Tô Lam!” Mới vừa đi vài bước, phía sau đã có người gọi tên cô.

Tô Lam cúi đầu nhìn thấy tờ giấy mình được phát, bên trên đúng là viết số tám, cô nhíu mày, dù sao cũng không có lý do để từ chối, không thì cứ đi ngang qua sân khấu là được.

Tô Lam đi đến trước mặt nhân viên gọi tên nói: “Tôi là số tám Tô Lam.”

“Đi vào đi.” Nhân viên vươn tay về phía một một văn phòng rồi làm động tác mời.

Tô Lam mang đôi giày cao gót màu đen cất bước đi vào một gian tương đối rộng, nhìn thấy trước bàn có ba người phỏng vấn đang ngồi.

Người phỏng vấn là hai nam một nữ, nữ có vẻ hơn bốn mươi tuổi, ngồi ở vị trí chính giữa, có lẽ là người phỏng vấn chính? Bên trái cô ta là một người đàn ông trung niên năm mươi tuổi, bên phải là một người trẻ tuổi khoảng cỡ ba mươi tuổi.

Đây không phải lần đầu tiên Tô Lam đi phỏng vấn cho nên cũng không quá lo lắng. Hôm nay cô mặc một bộ đồ công sở màu đen, áo khoác cởi ra vắt lên cánh tay, mái tóc suôn dài thả trên bả vai, khuôn mặt nở nụ cười, đứng ở chính giữa căn phòng khiến cho người ta cảm nhận được sự tự tin và thanh lịch của cô.

Người phỏng vấn nữ ngồi ở chính giữa bắt đầu hỏi: “Cô Tô, hai mươi lắm tuổi, từng có ba năm kinh nghiệm làm tài chính?”

“Đúng vậy.” Tô Lam gật đầu.

“Vậy vì sao cô muốn lựa chọn văn phòng luật sư Khải Vy chúng tôi?” Người phỏng vấn nữ tiếp tục hỏi.

“Không vì lý do gì cả, bây giờ công việc phù hợp không dễ tìm, cho nên chỉ cần là công ty nào đăng thông báo tuyển dụng ở cương vị tài chính tôi đều gửi sơ yếu lý lịch, chẳng phải nước sâu ít cá cần giăng lưới sao!” Tô Lam trả lời nhẹ nhàng bâng quơ.

Vừa nghe cô nói vậy thì người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên cạnh người phỏng vấn nữ cười không ngừng, nhìn Tô Lam nhiều thêm hai lần.1

Còn người phỏng vấn nữ thì hơi trợn mắt há hốc mồm, bởi vì lúc cô ta hỏi câu này, những ứng viên khác đều sẽ khen văn phòng luật sư Khải Vy một hồi, người lạc loài như Tô Lam đúng là chưa từng gặp qua.

Nhìn thấy dáng vẻ của giám khảo nữ thì Tô Lam cũng không hề để ý, vốn cô không ôm hy vọng gì nhiều với công việc này, cho nên trả lời phỏng vấn cũng rất nhẹ nhàng, muốn nói gì thì nói mà chẳng cần dùng đầu để nghĩ.

Giám khảo nữ thu lại vẻ giật mình, tiếp tục hỏi:”Vậy vì sao cô lại nhận lời mới phỏng vấn vị trí trưởng phòng kế toàn, mà không phải vị trí nhân viên tài chính bình thường?”

Trước kia khi được hỏi vấn đề này, các ứng viên đều sẽ trả lời mình làm kế toàn vài năm, muốn cho bản thân có cơ hội rèn luyện tốt hơn, khiêu chiến năng lực của bản thân.

Nhưng hôm nay Tô Lam lại không muốn nói dối như vậy, cho nên trả lời thẳng: “Bởi vì đãi ngộ của trưởng phòng tài chính cao hơn tài chính bình thường nhiều, tôi đi làm là vì muốn kiếm nhiều tiền, bởi vì tôi cần phải nuôi gia đình của mình nữa!”

Câu trả lời làm ba người phỏng vấn ngạc nhiên, người phỏng vấn trẻ tuổi mặc bộ tây trang màu bạc sờ mũi, sau đó cầm sơ yếu lý lịch của Tô Lam lên hỏi: “Cô từng làm ở tập đoàn Thịnh Thế sao?”

“Đúng vậy.” Tô Lam quay đầu nhìn người phỏng vấn trẻ tuổi này.

Anh ta cùng lắm chỉ ba mươi tuổi, mái tóc rậm khuôn mặt chính trực, ngũ quan sắc nét, làn da trắng nõn, trông cũng là một người đẹp trai, đặc biệt là cử chỉ giơ tay nhấc chân đều làm cho người khác cảm nhận được một khí chất sáng lạn, ấn tượng đầu tiên của Tô Lam thì có lẽ anh ta là một luật sư.

Anh ta lại cúi đầu nhìn sơ yếu lý lịch của cô, rồi ngẩng đầu đón nhận ánh mắt Tô Lam, giống như là vô cùng có hứng thú với cô. “Bây giờ cách lúc cô nghỉ việc ở Thịnh Thế đã hơn nửa năm, trong lý lịch cô không viết về nửa năm này, là vì không có công việc sao?” Anh ta nghi ngờ hỏi tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.