Nhưng nghĩ lại như vậy sẽ yếu thế quá rồi, còn là vì không có năng lực mà bị đuổi đi, hơn nữa thái độ vênh váo của Tôn Ngọc Như khiến người khác ngứa ngáy trong lòng.
Vì thế, Tô Lam quyết định chiến đấu đến cùng, cho dù ra sao thì một tháng ở đây phải được làm chính thức, nếu như đến lúc đó thật sự không muốn làm thì mới từ chức.
Như vậy thì có thể chứng minh được năng lực của mình không kém cô ta là bao, bớt diễu võ dương oai trước mặt mình đi, không phải cô không đạt được yêu cầu của Khải Hàng mà là cô không muốn ở lại đây thôi.
Hơn nữa bây giờ thị trường làm việc đâu đâu cũng là khó khăn, đến đâu cũng có mặt xấu, ở đây không được nữa thì đi nơi khác cũng không khá hơn, vừa khéo lại có thể rèn luyện được bản thân.
Sau khi nghĩ thông suốt, Tô Lam đứng lên, hít sâu một hơi sau đó đi ra ngoài, một tháng này, nhất định là sẽ không nhẹ nhàng được rồi.
Ba ngày sau, Tô Lam tăng ca xem hết tập tài liệu dày một tấc đó, kế đó cô đi vào phòng làm việc của Tôn Ngọc Như.
“Jessica, tài liệu cô đưa tôi đã xem qua một lần rồi.” Tô Lam nói với Tôn Ngọc Như đang ngồi làm việc trước máy tính.
“Được rồi, tôi biết rồi.” Tôn Ngọc Như gật đầu, không ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy Tôn Ngọc Như không có ý muốn để ý đến mình, Tô Lam cau mày, rồi hỏi: “Jessica, cô có thể sắp xếp công việc cho tôi chưa?”, nghe đến lời này, Tôn Ngọc Như mới dừng công việc trên tay lại, ngẩng đầu nhìn Tô Lam, nói: “Tô Lam, vốn dĩ tôi muốn sắp xếp một án kiện cho cô nhưng gần đây án kiện trên tay tôi có độ khó tương đối cao, đừng nói đến cô vẫn chưa được làm chính thức, ngay cả kế toán viên có kinh nghiệm cũng không thể độc lập hoàn thành được, vì thế cô có phải đợi vài ngày nữa không? Đợi công việc trên tay tôi có án kiện đơn giản rồi, tôi mới đưa cho cô?”
Nghe vậy, Tô Lam cau mày.
Thật ra cô quá hiểu chiêu này của Tôn Ngọc Như rồi, chẳng qua cô ta đang làm khó mình một chút, sắp xếp cho mình một án kiện khó thôi. Nhưng cô ta lại không muốn để lại cái danh làm khó mình, vì thế mới cố ý nói vậy.
Tô Lam biết nếu như mình đồng ý với ý kiến đợi vài ngày của cô ta, vậy thì chắc là nhiều ngày sau cũng không thấy mình được sắp xếp công việc, cái cớ là trên tay không có công việc đơn giản thích hợp. Cho dù như vậy, cô cứ nghênh chiến là được rồi, vừa hay lại có thể thử thách năng lực làm việc của mình, dù sao thì sau khi có Xuân Xuân thì đã lâu lắm rồi cô không có độc lập hoàn thành một án kiện chuyên nghiệp, bây giờ vừa hay có thể rèn luyện bản thân mình một chút.
Vì thế, Tô Lam cúi đầu suy nghĩ, rồi ngẩng đầu nhìn gương mặt cười như không cười của Tôn Ngọc Như.
“Jessica, không cần đợi đâu, cô cứ tùy ý sắp xếp cho tôi một án kiện là được rồi.” Nghe vật, Tôn Ngọc Như nhíu mày, giả vờ khó xử nói: “Tô Lam, trên tay tôi có hai án kiện, nhưng tương đối khó, cô nghĩ kĩ chưa, muốn xử lý được án kiện này cũng phải nửa tháng, cô có một tháng thử việc, nếu như án kiện này hoàn thành không tốt, vậy thì cô không còn cơ hội nữa.”
Lời của Tôn Ngọc Như rất rõ ràng, chính là nói làm không tốt án kiện này thì cô có thể về nhà rồi, hơn nữa nguyên nhân là do năng lực của mình không đủ, không thể gánh vác được công việc của Khải Hàng.
Từ đây có thể nhìn ra, thủ đoạn của Tôn Ngọc Như rất tàn nhẫn, dùng kế khích tướng để giữ mình lại, bây giờ lại giở trò để mình không qua được thời hạn thử việc, cuối cùng để cô ê chề rời khỏi Khải Hàng. Nhưng mà Tô Lam âm thầm thề trong lòng: Cô sẽ không để âm mưu của Tôn Ngọc Như thành công đâu, án kiện có độ khó cao thì sao? Cô không tin là năng lực của cô nhiều năm nay lại không đủ dùng, hơn nữa Kiều Tâm cũng là kế toán viên công chứng, ba người thông minh có thể chống lại được một Chu Cát Lượng, nếu mà không được thì thảo luận với Kiều Tâm một chút, không tin có án kiện không giải quyết được.
“Jessica, tôi muốn thử.” Tô Lam lập tức nói với Tôn Ngọc Như.
Chắc là câu trả lời của Tô Lam nằm trong dự đoán của Tôn Ngọc Như nên chỉ thấy dường như vui vẻ mỉm cười một cái, sau đó đặt tài liệu trước mặt Tô Lam. “Đây là ngân sách của hạng mục tái đầu tư lợi nhuận của công ty phần mềm Capgemini, trước đây thì có một kế toán viên ở nhóm 3 làm, nhưng anh ta làm không vừa ý đối phương, kế đó nhóm trưởng của nhóm 3 đã làm lại từ đầu nhưng lại bị đối phương nắm được sơ hở, vì thế đối phương kiên quyết không muốn nhóm 3 làm nữa, liền đẩy án kiện này qua đây, bây giờ tôi đang rầu không biết giao án kiện này cho ai, nếu bây giờ cô muốn tạo ra thành tích thì đem đi làm đi, nhưng mà tôi nói rõ trước độ khó, cô chỉ cần nhận rồi thì tôi không thể cắt cử cho người khác được. Đương nhiên, nếu như bây giờ cô hối hận thì còn kịp, dù sao thì loại án kiện này thì kế toán viên thâm niên cũng bó tay.” Tôn Ngọc Như dùng ánh mắt thương hại về phía Tô Lam.
Tô Lam biết cô ta vừa khích tướng vừa muốn giở trò với mình, vì trong mắt cô ta thì chắc chắn là mình không làm được án kiện này. Nhưng bây giờ Tô Lam lại không nghĩ như vậy, nếu án kiện này được đẩy qua từ nhóm 3 thì chắc chắn có một chút khó khăn, Linda chắc cũng hiểu điều này, nếu như cô thuận lợi giải quyết án kiện này thành công, thì chắc chắn cô sẽ được nhận làm chính thức.
Tô Lam là người không sợ thử thách, đã từng không ngủ mấy ngày mấy đêm để hoàn thành công việc trên tay, năm đó khi ở Thịnh Thế còn mạnh dạn dẫn đầu đã qua rất lâu rồi, mà hiện tại cô vừa khéo có thể tái hiện lại quá khứ.
Vì thế, Tô Lam cười cầm tập tài liệu trên bàn làm việc của Tôn Ngọc Như lên nói: “Tôi sẽ cố gắng làm tốt.”
Nói xong, Tô Lam xoay người đi ra khỏi phòng làm việc của Tôn Ngọc Như.
Trước khi cô đi ra khỏi phòng làm việc, Tôn Ngọc Như nhắc nhở: “Cô chỉ có hai mươi ngày.”
“Tôi hiểu.” Tô Lam quay đầu nhìn, nhìn thấy Tôn Ngọc Như đang chống cằm, nói một câu, rồi quay người ra khỏi phòng làm việc.
Tô Lam ngồi xuống, tập trung tinh thần xem hết mọi tài liệu của án kiện này một lượt.
Phát hiện án kiện này tuy có chút rườm rà nhưng cũng không phải khó, không hiểu tại sao nhóm trưởng nhóm 3 cũng không thể làm tốt được án kiện này.
Chớp mắt đã đến lúc tan làm, các đồng nghiệp lần lượt rời đi hết, chỉ có Tô Lam còn ngồi lại nhìn tập tài liệu mà suy nghĩ.
Lúc này, đột nhiên có một bóng người đi qua, tay phải tự nhiên đặt lên lưng ghế, tay trái đặt lên bàn làm việc cô, như vậy thì anh ta gần như ôm nửa người mình rồi.
“Tô Lam, có cần tôi giúp gì không?” Vẻ mặt nịnh hót của Lam Dịch Bân nhìn chằm chằm vào Tô Lam.
Nhất là bây giờ là mùa hè, trên người Tô Lam mặc rất mỏng manh, chỉ có một cái đầm liền cổ tròn, từ vị trí của anh ta nhìn xuống thì vừa hay có thể thấy hết cảnh xuân dưới cổ áo cô. Tô Lam đương nhiên rất phản cảm, muôn thoát ta, nhưng bên phải lại là bức tường, bên trái là thân người Lam Dịch Bân đang chặn lại, thật là làm khó chết cô rồi!