Hơn nữa thời tiết rất nóng, cô ngửi được mùi khó chịu trên người của Lam Dịch Bân, mùi đó thật khiến cô muốn trào ngược dạ dày.
“Cảm ơn ý tốt của anh, không cần đâu.” Tô Lam lạnh lùng nói xong thì đứng lên.
Nhưng Lam Dịch Bân lại thuận thế ôm được eo của Tô Lam.
Tô Lam giật mình đẩy anh ta và thì thầm: “Anh làm gì vậy? Nhanh bỏ tôi ra!” Lam Dịch Bân không những không buông mà miệng còn sát lại gần Tô Lam hơn, vội vàng tỏ tình: “Tô Lam, từ ngày đầu tiên em đến đây tôi đã thích em rồi, chỉ cần em đáp ứng với tôi thì tôi không những giúp em làm tốt án kiện này mà còn giúp em được nhận chính thức, sau này chuyện của em cũng là chuyện của tôi...”
Nghe những lời ghê tởm này, Tô Lam dùng hết sức mình đẩy anh ta ra, nhưng sức của đàn ông lớn hơn phụ nữ, cô không thể lay động được anh ta, chỉ có thể mở miệng từ chối. “Lam Dịch Bân, anh nhanh bỏ tôi ta, nếu không tôi sẽ hét lên.”
Lam Dịch Bân không có chút để tâm đến lời cảnh cáo của Tô Lam, ngược lại còn vừa gặm vừa cắn mặt của Tô Lam. “Bây giờ tan làm rồi, chỉ có cô lao công còn ở đây, nhưng mà cô ấy là một người điếc, cô ấy căn bản không thể nghe thấy!”
Bị anh ta cắn lên mặt mình hai lần, Tô Lam ngửi được mùi hôi miệng khiến người khác muốn nôn của anh ta, tình huống cấp bách, Tô Lam vươn tay đánh vào mặt Lam Dịch Bân!
“Bạch!”
Tiếng tát tai giòn tay vang lên trong không khí.
Lam Dịch Bân sững sờ, chắc là không nghĩ đến Tô Lam vậy mà lại dám đánh anh ta.
Kế đó Tô lam thuận thế đẩy ra, đẩy Lam Dịch Bân một cái lảo đảo, sau đó giơ tay chỉ vào anh ta: “Nếu anh còn quấy rối tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Nói xong, Tô Lam cầm điện thoại trên bàn lên, mở màn hình, như muốn gọi điện thoại.
Lam Dịch Bân nhục nhã ôm lấy gương mặt đang nóng lên, anh ta chỉ vào Tô Lam và mắng chửi: “Đồ ngu, coi như cô giỏi!”
Nói xong, nhục nhã quay người rời đi.
Sau khi Lam Dịch Bân đi, Tô Lam cầm khăn giấy ướt dùng sức lau mặt mình mấy lần, vẫn cảm thấy ghê tởm muốn chết.
Sau khi quay về, dỗ Xuân Xuân ngủ rồi, Tô Lam mang chuyện xui xẻo hôm nay nói với Kiều Tâm.
Kiều Tâm đương nhiên tức giận vô cùng: “Tên cặn bã này, lúc đấy cậu nên gọi cảnh sát! Nếu như anh ta có vợ, thì để vợ anh ta đến chuộc người, xem anh ta có rách đầu vỡ trán hay không.”
Tô Lam lại nói: “Nói như thế nào thì tớ vẫn còn làm ở Khải Hàng, cuối đẩu ngẩng đầu đều gặp, chỉ cần sau này anh ta không gây phiền phức cho mình thì thôi.”
Nghe những lời của Tô Lam, Lệ Tâm lại cười: “Ai da, đây thật không giống cậu ngày thường nha, nếu như là lúc trước chắc chắc cậu sẽ khiến tên cặn bã đó trả giá!”
Tô Lam bất lực nói: “Bây giờ tớ còn phải nuôi con được chưa, trước đây tuổi trẻ ngông cuồng, cậu nghĩ là tôi lớn tuổi không có tiến bộ à?”
“Có tiến bộ!” Kiều Tâm giơ ngón tay cái với Tô Lam.
Kế đó, Tô Lam lấy tập tài liệu nan giải mà Tôn Ngọc Như đưa cho mình ra.
“Kiều Tâm, cậu xem giúp mình rốt cuộc điểm khó của án kiện này nằm ở chỗ nào? Tôi xem qua thì thấy không khó lắm, nhưng nghe nói đã đổi hết vài kế toán viên rồi, nhưng đều không đạt được yêu cầu của đối phương.” Tô Lam cau mày nói.
Kiều Tâm cầm tài liệu lên xem một chút, sau đó kết luận: “Ngoài mặt thì không có điểm nào khó nhưng tớ đoán dự thảo này có một hoạt động ngầm.”
“Hoạt động ngầm?” Tô Lam ngờ vực hỏi. Kiều Tâm cười nói: “Công việc công ty đưa cho kế toán và công việc kế toán viên làm hoàn toàn khác nhau, có khi ông chủ sẽ để cậu làm một số chuyện không công khai được, nhưng kế toán viên cũng không muốn chịu trách nhiệm, vì thế ông chủ sẽ luôn không vừa ý, hai năm này tớ ở trong công ty kế toán đã thấy qua những chuyện này nhiều rồi. Như vậy đi, ngày mai cậu đi hỏi kế toán viên phụ trách án kiện này trước đây, thu thập tin tức từ cô ấy, sau đó, tớ xem xem công ty này tên gì nhỉ? Công ty phần mềm Capgemini, tớ giúp cậu nghe ngóng tin tức từ cấp trên mình, anh ta hiểu biết nhiều, hơn nữa còn có tiếng tăm trong ngành, mấy trò vặt vãnh này anh ta vừa nhìn có thể nhìn ra ngay.”
Nghe những lời này, Tô Lam mới thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may còn có cậu giúp tớ.”
“Cậu đó, bỏ trạm phát điện đó không dùng, lại đi dùng cục pin nhỏ như tớ.” Ánh mắt Kiều Tâm tối đi.
“Trạm phát điện gì?” Tô Lam không hiểu nên hỏi.
Kiều Tâm thấy cô vẫn chưa kịp phản ứng, liền giơ tay chỉ Xuân Xuân đang nằm ngủ rất ngon trên sofa: “Cha con bé đó!”
Hiểu ý người mà Kiều Tâm đang nói đến là ai, Tô Lam bất giác bĩu môi. Con bé là hủ nào không mở thì mở hủ đó.
Kiều Tâm lại nói: “Tôi nói với cậu nha, hai chúng ta đều biết thực lực của Quan Triều Viễn trong ngành kế toán này, anh ta chắc chắn có thể giải quyết được mấy trò mèo này, trước mặt chúng ta thì anh ta chính là tổ sư gia!”
“Cậu cũng không phải không biết, ngoại trừ hai đứa nhỏ ra, tôi không muốn có bất cứ liên quan gì tới anh ta.” Tô Lam kiên định nói. Quan Triều Viễn trước giờ chưa từng xuất hiện trước mặt Tô Lam, chắc là lần trước đã tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự tôn của anh ta rồi? Mỗi lần đưa đón Minh An và Xuân Xuân anh ta không phải gửi xe thì ngồi trong xe không ra, dù sao thi tuyệt đối sẽ không chạm mặt với Tô Lam.
Vốn dĩ ngoại trừ hai đứa con của cô và anh ta ra thì cũng không có quan hệ và liên quan gì, Tô Lam rất vừa ý với tình trạng như vậy, vô cùng thanh tịnh.
Hơn nữa cô cũng không muốn sau này dùng bất cứ lý do nào để tiếp nhận sự giúp đỡ của Quan Triều Viễn, sau này cô muốn dựa vào bản thân, đây là tín điều của cuộc đời sau này của cô.
Đối mặt với sự kiên quyết của Tô Lam, Kiều Tâm lắc đầu: “Ai, thật ra một nhà bốn người của cậu đoàn tụ mới là đúng đắn, cậu lại muốn tan đàn xẻ nghé, bỏ qua một người đẹp trai có tiền này, đáng tiếc!”
“Cậu thích anh ta vậy thì lên đi, vừa hay có người mẹ kế như cậu thì tôi cũng yên tâm cậu không ngược đãi Minh An và Xuân Xuân.” Tô Lam nói xong thì đứng dậy đi và nhà vệ sinh đánh răng. Kiều Tâm đi theo sau, dựa vào cửa nhà vệ sinh, hai tay khoanh trước ngực nói: “Cậu nghĩ tớ không muốn à? Tìm đến người đàn ông như Quan Triều Viễn vừa có tiền, có nhan sắc, có sức hấp dẫn, còn có đủ con trai và con gái luôn, thì sau này tớ chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa thôi, không cần sinh con nữa. Nhưng mà người ta phải nhìn trúng mình chứ, những người phụ nữ nguyện ý có thể xếp hàng từ đây dài đến trạm xe lửa luôn đó. Đúng là chưa gặp qua người phụ nữ nào chảnh như cậu, tối ngày đẩy Quan Triết Viễn – người đàn ông này ra xa!”
“Nếu như cậu phát biểu xong cảm nghĩ đời người của mình rồi thì phiền cậu mang thùng rác trong bếp đi đổ đi, sắp có giun luôn rồi!” Tô Lam vừa đánh răng vừa nói không rõ ràng.
“Trời ơi, sao tôi lại khổ như vậy chứ? Đến bây giờ cũng không tìm được người đàn ông nào thèm.” Kiều Tâm xoay người đi đổ rác.
Đi nửa đường lại quay lại, dùng giọng nghiêm túc nói với Tô Lam: “Tớ nhắc nhở cậu, tên cặn bã đó chắc chắn còn gây phiền phức cho cậu, cậu nhất định phải đề phòng!” Nói xong, quay đầu đi luôn.
Động tác đánh răng của Tô Lam cũng chậm lại, nghĩ lại thì Kiều Tâm nói đúng, sau khi suy nghĩ thì tìm một con dao gọt hoa quả lớn để trong túi. Nếu như tên Lam Dịch Bân đó còn động tay động chân với cô, thì cô sẽ không khách sáo với anh ta!