Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 296: Chương 296: Quấy rầy




Ngày thứ hai, Tô Lam đi tìm người của nhóm ba tìm hiểu tình hình, người kế toán viên phụ trách kế hoạch ngân sách của công ty phần mềm Capgemini bên nhóm 3 vẫn kín tiếng, tuy rằng không nói ra trò mèo của án kiện này nhưng cũng ra hiệu ngầm cho Tô Lam huyền cơ của án kiện này rất rõ ràng, ý muốn để Tô Lam giải quyết ổn thỏa, không muốn gặp rắc rối.

Nói thật, tuy rằng bình thường không thân thiết với kế toán viên này của nhóm 3, nhưng Tô Lam cảm nhận được ý tốt của anh ta, nhưng so với mấy đồng nghiệp của nhóm 6 hiện giờ thì tốt hơn nhiều. Tô Lam bất giác bùi ngùi, hình như mấy đồng nghiệp của nhóm 6 rất có thành kiến với cô, mà mấy đồng nghiệp nữ đó rất xa cách cô, có chuyện gì cũng thảo luận riêng, gặp cô cũng nhiều thì cũng chỉ gật đầu một cái thôi.

Tô Lam không hiểu sự tình bên trong, chỉ cảm thấy nhân viên nhóm 6 rất khó làm việc chung.

Tô Lam nghĩ hết một ngày cũng không ra.

Khi sắp tan làm thì Tô Lam nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc sau đó đi theo dòng người ra khỏi cửa lớn của công ty.

Có kinh nghiệm tăng ca một mình từ lần trước, Tô Lam không muốn để tên Lam Dịch Bân đó lợi dụng nữa, vì thế thà mang tất cả công việc về nhà làm, cũng không muốn ở lại công ty tăng ca nữa.

Vào lúc Tô Lam đang đợi xe bus thì Lam Dịch Bân mặc áo sơ mi trắng cầm túi hồ sơ đi tới. Nhìn thấy anh ta, Tô Lam nhíu màu, cố ý dịch qua một bên, trong lòng nghĩ: Con mẹ nó trùng hợp thật, anh ta cũng đợi xe bus, bây giờ cô cũng lười để ý đến anh ta, thậm chí còn không muốn nhìn thêm một cái, cảm giác như đôi mắt của anh ta rất hèn hạ.

Nhưng vài phút trôi qua rồi, xe bus hôm nay vẫn sống chết không chịu đến.

Cuối cùng, hạ quyết tâm, nghĩ trong lòng: thà tiêu tiền nhiều hơn để gọi xe là được rồi, đỡ phải nhìn cái thứ này nhàm chán ở trước mặt.

Vì thế, giây tiếp theo, Tô Lam quay lưng đi.

Nhưng Lam Dịch Bân sớm đã nhìn chằm chằm vào cô rồi, quay lưng bước một bước dài cản đường cô.

Nhìn thấy anh ta đột nhiên chặn trước mặt mình, Tô Lam nhìn trái phải, hiện giờ là giờ tan làm cao điểm, người qua lại rất nhiều. Lòng nghĩ: Lơ anh ta đi, anh ta cũng không dám làm gì.

“Anh muốn làm gì?” Tô Lam còn vài phần cảnh giác. Nhìn thấy vẻ căng thẳng của Tô Lam, Lam Dịch Bân lại châm biếm: “Tô Lam, bây giờ chỉ có hai người chúng ta thôi, cô đừng giả vờ nữa, tôi biết cô thích người có tiền, có thể cô không ưng một nhân viên quèn như tôi, nhưng bây giờ người có tiền không phải đã chơi chán cô rồi sao? Năm nay cô cũng 30 rồi phải không? Tục ngữ nói đúng, phụ nữ ba mươi là bã đậu, vì thế cô cũng đừng có yêu cầu cao quá, hạ giá tiền xuống, chúng ta có thể đạt được lợi ích mình muốn!”

Nghe những lời phi lý này, Tô Lam tức giận nghiêm nghị cảnh cáo anh ta: “Lam Dịch Bân, tôi cảnh cáo anh, miệng sạch sẽ một chút, nếu không tôi không khách sáo đâu!”

Khi nói những lời này, tay Tô Lam sờ vào con dao gọt hoa quả đặt trong túi. Tuy rằng đây là nơi công cộng, nhưng nếu anh ta dám ăn đầu phụ của cô, lần này cô tuyệt đối không tha cho anh ta.

Loại người như Lam Dịch Bân, cô quá hiểu rồi, gan không lớn, nhưng lại háo sắc, nếu như không thái độ một chút thì anh ta càng quá quắt hơn, sau này cô mãi mãi sẽ không được yên ổn.

Đây dù sao cũng là nơi công cộng, Lam Dịch Bận không ngốc đến mức làm gì cô. Giây kế tiếp, Lam Dịch Bân đổi uy hiếp thành dụ dỗ. “Tô Lam đừng tức giận mà, chúng ta có thể làm một cuộc giao dịch. Tôi biết gần đây đang rầu vì kế hoạch ngân sách của công ty phần mềm Capgemini, tôi có thể giúp cô hoàn thành, chỉ cần cô chịu ở bên tôi một lần, chỉ một lần, tôi đảm bảo sau lần này tôi tuyệt đối sẽ không quấy rầy nữa!”

Khi Lam Dịch Bân nói xong câu cuối cùng, mắt quét lên toàn thân của Tô Thanh.

Ánh mắt của anh ta khiến Tô Lam vô cùng kinh tởm, lạnh lùng cười một trận trong lòng.

Nghe đến lòng Tô Lam dường như sống dậy, Lam Dịch Bân kích động tiến lên phía trước một bước.

Tô Lam thấy anh ta bị lừa mà đến, nhanh chóng lùi về sau một bước, một tay chắn trước ngực, vô cùng cảnh giác.

Lam Dịch Bân biết vội vàng sẽ không ăn được tàu hũ nón, vì thế giải thích với Tô Lam: “Án kiện này tự tôi có cách xử lý, cô chỉ cần nghe lời tôi làm từng bước một là được, chắc chắn giúp cô vượt được ải, sau đó cô có thể thuận lợi làm chính thức rồi.”

“Cách xử lý của anh là gì?” Tô Lam vội hỏi.

Nhưng Lam Dịch Bân lúc này lại giơ tay nắm lấy cằm cô, cười gian: “Trước khi ăn được thịt thiên nga thì tôi sẽ không nói cách làm cho cô đâu, nói với cô lỡ cô thất hứa thì sao?”

Nghe lời này, Tô Lam cũng hiểu, tên Lam Dịch Bân này rất gian xảo, đương nhiên không thấy thỏ sẽ không rút chim ưng về.

Nhưng bây giờ cô cũng không muốn trở mặt với anh ta, tuy rằng cô không thể dùng trong trắng của mình để đổi lấy cách vô tích sự này, nhưng cũng không muốn anh ta làm ra chuyện gì xấu vào giữa chừng.

Vì thế Tô Lam muốn giữ chân anh ta trước.

Kế đó, Tô Lam cười nói với Lam Dịch Bân: “Lam Dịch Bân, tôi nghe nói anh cũng là người có gia đình rồi, con trai anh cũng không còn nhỏ nữa phải không? Anh không sợ bị vợ biết được sao?” Lúc này Lam Dịch Bân cay đắng nói: “Không nói đến người đàn bà đó cũng được, nói tới bà ta tôi có nỗi lòng không biết kể ai nghe, ngày ngày ở nhà giữ con thôi mà bây giờ mập như heo vậy, còn lôi thôi lếch thếch, tôi và bà ta đó sớm đã không còn tình cảm gì rồi, nếu không phải vì con trai, tôi sớm đã ly hôn rồi.”

“Anh đúng là vô tình vô nghĩa, vợ anh trước khi kết hôn với anh có phải là đàn bà đâu?” Nghe những lời của Lam Dịch Bân, Tô Lam cảm thấy không đáng thay cho người phụ nữ này, trong lòng mắng tên đàn ông mặt dày vô sỉ này.

Lam Dịch Bân xấu hổ ngượng ngùng, tìm lý do cho mình: “Vì thế tôi mới không dễ dàng ly hôn với cô ấy, bây giờ tôi muốn tìm một người tâm đầu ý hợp, chúng ta chỉ yêu đương!”

Vừa nói Lam Dịch Bân lại lên trước ôm lấy vai của cô.

Tô Lam vội né tay của anh ta, nói: “Chuyện này tôi còn phải suy nghĩ thêm, hơn nữa tôi cũng muốn quan sát anh một chút.”

Nói xong, Tô Lam quay lưng đi.

Lam Dịch Bân nghe thấy lời của Tô Lam, vội chạy theo hỏi: “Vậy cô muốn suy nghĩ bao lâu?”

Tô Lam lười để ý đến anh ta, tùy tiện nói một câu. “Ba năm ngày đi!”

Lúc này, cô nghĩ trong lòng, nếu như ba năm ngày sau cô hết đường xoay xở thì án kiện này trong hai mươi ngày cũng hoàn thành không được, chắc là đến lúc đó phải gói đồ đạc rời đi.

Nghe thấy thời gian chính xác, Lam Dịch Bân dừng chân lại, nhìn về phía bóng lưng của Tô Lam tung tăng hét: “Vậy tôi đợi cô!” Lúc này, ở ghế sau của chiếc chiếc Rolls-Royce cách họ mấy chục mét, có một đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm bào cuộc đối thoại vừa nãy của bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.