Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 297: Chương 297: Ôm cây đợi thỏ




Lâm Minh ngồi trên ghế lái nhìn từ xa thấy rõ ràng là tên Lam Dịch Bân đó đang quấy rầy Tô Lam, quay đầu nhìn sắc mặt của người đằng sau đã xanh.

“Tổng giám đốc Quan, có cần tìm người dạy dỗ tên đó không?” Lâm Minh hỏi.

Lúc này sắc mặt của Quan Triều Viễn tuy rằng đã cực kì khó coi, nhưng vẫn kìm chế lại, sau khi cau mày xong mới dặn dò: “Trước tiên đừng có ra tay, tôi muốn có tư liệu chi tiết về anh ta.”

“Vâng.” Lâm Minh gật đầu.

Quan Triều Viễn nhìn thấy bóng dáng mặc chiếc đầm hoa đó lên một chiếc xe taxi từ xa, dặn dò: “Quay về đi!”

Lâm Minh gật đầu, sau đó khởi động xe, nhanh chóng lái xe vào dòng người đông đúc...

Từ sau lần Tô Lam từ chối trước mặt Quan Triều Viễn thì anh vẫn luôn không xuất hiện trước mặt Tô Lam.

Thật ra, trong lòng anh nhớ cô biết bao nhiêu, chỉ có trời mới biết được. Nhưng lòng tự tôn không cho phép anh đụng cái đinh là cô một lần nữa, vì thế anh mua một chiếc Rolls Royce, Tô Lam sẽ không nhận ra được xe của anh, khi rảnh rỗi, anh thường bảo Lâm Minh lái xe đến những nơi Tô Lam thường xuất hiện để ôm cây đợi thỏ.

Thật ra phần lớn là chỉ vội vàng nhìn một cái hoặc là nhìn từ xa thôi, nhưng cũng đủ để an ủi nỗi nhớ của bản thân rồi.

Hôm nay là thứ tư, vào buổi tối, Minh An và Xuân Xuân được Quan Triều Viễn phái xe đưa về.

Tô Lam bận rộn ở trong bếp gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng trên bàn cơm cũng bày đầy các món ăn.

Kiều Tâm ngồi trước bàn cơm, nhìn những món ăn còn nóng hổi cười nói: “Thơm quá đi, vừa đến cuối tuần là có thể ké được bữa cơm lớn của Minh An và Xuân Xuân!”

“Ăn cơm cũng không chặn được miệng cậu!” Tô Lam nhìn Kiều Tâm cười, sau đó gắp một cái cánh gà đặt vào bát bên cạnh Minh An.

“Cảm ơn mẹ.” Minh An ngoan ngoãn hiểu chuyện, kế đó cúi đầu ăn cơm.

Tô Lam ôm Xuân Xuân vừa đút vừa nói chuyện với Kiều Tâm.

“Đúng rồi, chuyện mà cậu nghe ngóng giúp mình sao rồi?”. Bây giờ Tô Lam ăn không nổi cơm, chỉ nghĩ đến chuyện kế hoạch ngân sách đó.

Kiều Tâm nghe vậy, vội vàng nuốt thức ăn trong miệng, trả lời: “Tớ đang định nói với cậu chuyện này.”

“Có tin tức rồi?” Tô Lam vội vàng hỏi. Kiều Tâm gật đầu: “Thì ra cấp trên của tớ rất quen thuộc với công ty phần mềm Capgemini, bọn họ tìm văn phòng chúng tớ làm hạng mục dự toán qua vài lần, nghe này vợ của ông chủ công ty phần mềm Capgemini mất cách đây không lâu, lại tìm một người vợ mới, người vợ mới này đang tranh giành lợi ích với con trai ông chủ, bây giờ vợ mới và con trai ông ta đang âm thầm vơ vét tiền, đều nhắm và dự toán và công trình, không bỏ qua một trình tự nào, vì thế bây giờ Capgemini mới đi vào đường bất chính.

Nghe vậy, Tô Lam gật đầu: “Quả nhiên là có nội tình, chẳng trách người kế toán viên từng phụ trách của nhóm ba ra hiệu cho tới phải biết giữ mình.”, “Đúng rồi, dự toán của Capgemini trong tay cậu là hạng mục trong tay của bà chủ mới, bà ấy muốn mở rộng dự toán này, sau đó vơ vét, sự chênh lệch ở giữa không phải vào tay bà ấy sao? Thật ra văn phòng biết việc này, nhưng dù sao Capgemini cũng là khách hàng lớn, mỗi năm tống nhiều án kiện lớn qua đây, vì thế tổng giám đốc Linda của các cậu mới không muốn đắc tội với khách hàng lớn, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng kế toán làm việc ngầm cũng không ngốc, dự toán này mà làm ra rồi lỡ như có chuyện xảy ra, thì kế toán viên phải chịu trách nhiệm.” Kiều Tâm nói.

Tô Lam cúi đầu suy nghĩ, cau mày nói: “Vậy tớ phải làm sao đây? Nếu không hoàn thành án kiện này được thì tớ không thể làm chính thức rồi.”

“Không làm chính thức được thì thôi, cậu ở trong tay Tôn Ngọc Như đó thì không có tương lai gì đâu, lúc nào cô ta cũng sẽ gây phiền phức cho cậu.” Kiều Tâm khổ sở khuyên răng.

Tô Lam chau mày, đút một muỗng cơm cho Xuân Xuân ở trong lòng, mới không cam lòng nói: “Tớ chuẩn bị sau khi lên làm chính thức sẽ nghỉ việc.”

“Nếu đã như vậy, cậu còn nhận làm vấn đề rắc rối này làm gì?” Kiều Tâm ngờ vực hỏi.

Khóe miệng Tô Lam giãn ra nói: “Tớ chính là không muốn để Tôn Ngọc Như xem thường mình, tớ muốn để cô ta biết không phải tớ không có năng lực ở lại đây, mà là tớ không muốn làm việc ở đây.” Nghe những lời này, Kiều Tâm không nhịn được cười: “Tớ nói này Tô Lam, cậu bao lớn rồi? Còn tranh cục tức này? Loại người như Tôn Ngọc Như đó xem trọng cậu thì sao? Xem thường cậu thì sao? Nói đến cùng thì hai người cũng được xem như một nửa kẻ thù rồi, làm sao cậu lại để ý đến cách nhìn của cô ta với cậu chứ?” Lúc này, Tô Lam hơi buồn phiền nói: “Nhưng mà tớ đã nhận rồi, lúc này mà đẩy ra ngoài nữa thì có phải khiến cho mình vô dụng quá rồi? Ôi mình cũng không biết tại sao nữa, chỉ là lúc đó tớ khó chịu khi nhìn thấy vẻ đắc ý của Tôn Ngọc Như.”

“Bây giờ nhận thua thì đúng là hơi mất mặt, cậu cứ làm tốt những việc mình có thể làm đi, còn về kết quả thì chỉ có thể xem vận may rồi.” Kiều Tâm nói. Bạn có biết trang truyện || TгùмTruy ệЛ.v N ||

Lúc này, Tô Lam nhíu mày hỏi: “Người cấp trên đó của cậu có ý kiến gì?”, Kiều Tâm suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Ý của anh ta là cậu phải làm theo quy trình chính quy làm ra dự toán là được rồi, còn về người thuê có vừa ý hay không, cũng không phải cậu nói là được, người thuê không vừa ý, thì cùng lắm để ông chủ thay người thôi, dù sao thì cậu không thể ngốc nghếch mà vi phạm đạo đức nghề nghiệp được.”

Tô Lam suy nghĩ rồi gật đầu: “Đương nhiên là tớ sẽ không làm chuyện phạm pháp. Đây không chỉ là đạo đức nghề nghiệp của tớ, mà bây giờ tớ còn hai trách nhiệm lớn trên vai nữa.”

Nói xong cúi đầu nhìn Xuân Xuân ở trong lòng mình, rồi lại nhìn Minh An vẫn luôn cúi đầu ăn cơm ở bên cạnh.

“Nếu như cậu sớm đã hiểu được điểm này thì không cần phải tức giận với Tôn Ngọc Như rồi.” Nói xong, Kiều Tâm đột ngột ngẩng đầu nhìn Tô Lam hỏi: “Đúng rồi, tên Lam Dịch Bân đó còn quấy rồi cậu không?”

Nghe vậy, Tô Lam trợn mắt: “Cậu nghĩ là chó sửa được tính thích ăn phân à?”1

“Tên khốn này!” Kiều Tâm nghe vậy không nhịn được mà tức giận. Nhìn thấy vẻ lo lắng của Kiều Tâm, Tô Lam an ủi cô ấy, nói: “Cậu yên tâm đi, tớ tránh ở một mình với anh ta, anh ta cũng không dám làm gì tớ. Hơn nữa bây giờ tớ có mang theo vũ khí bên người, nếu như anh ta dám xâm phạm mình, thì mình sẽ không khác sáo với anh ta đâu!”, “Một con dao gọt hoa quả thôi, còn để ở trong túi, nếu như anh ta làm thật thì cậu nghĩ cậu có cơ hội lấy con dao ra khỏi túi sao? Tóm lại, cậu nhất định phải cẩn thận hơn là được, tình huống cấp bách phải gọi cảnh sát, xem anh là giải quyết làm sao.” Kiều Tâm vẽ kế hoạch cho Tô Lam.

“Tớ hiểu rồi.” Tô Lam gật đầu.

Đêm nay, Tô Lam dỗ Xuân Xuân ngủ rồi tắm cho Minh An, kế đó lại đi vào nhà vệ sinh tắm. Lúc này không có ai, Minh An mở to đôi mắt của mình ra nhìn thấy xung quanh không người, thì rón rén đi tới trước túi da của Tô Lam, kéo dây kéo ra, tìm cả nửa ngày, cuối cùng cũng tìm ra chiếc dao gọt hoa quả mà bọn họ vừa nói từ bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.