Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 398: Chương 398: Cho anh một bất ngờ




Kiều Tâm thấy Hồ Mỹ Ngọc rời đi rồi thì quay đầu thấy sắc mặt Tô Lam rất khó coi, cô ấy dìu cô rồi an ủi: “Đó là một con súc sinh, cậu đừng nghe những lời xằng bậy của cô ta.”

“Tớ biết.” Tô Lam gật đầu rồi rời đi cùng Kiều Tâm.

Tuy cô quá rõ Hồ Mỹ Ngọc là thứ gì rồi, trước giờ cô cũng không để ý những lời cô ta nói nhưng hôm nay những lời Hồ Mỹ Ngọc nói đúng là đâm vào lòng cô thật, bây giờ cô vẫn còn đau âm ỉ, hơn nữa những lời cô ta nói vẫn phảng phất trong đầu cô.

Sau khi Tô Lam tạm biệt Kiều Tâm thì quanh quẩn trên phố rất lâu mới về nhà.

“Cô Tô, em về rồi?” Tô Lam vừa vào cửa, chị Hồng bế Xuân Xuân chạy ra.

“Ừm.” Tô Lam gật đầu, cố gắng nở nụ cười.

Bình thường bọn họ cứ gọi cô Tô, Tô Lam cũng không để ý. Hơn nữa còn thấy cách gọi này rất dễ chịu.

Nhưng bây giờ cô lại thấy cách gọi này hơi khó nghe, dù sao cô cũng là mẹ của Minh An và Xuân Xuân, mỗi ngày cô và Quan Triều Viễn ngủ cùng nhau, sống cùng nhau, cách gọi này nhắc nhở cô lần nữa: Cô và Quan Triều Viễn chỉ sống cùng không danh phận.

Trời ạ! Từ này thật khó nghe quá, trước đây vô cùng chán ghét hai chữ người tình, vì năm đó Tô Mạnh Cương và Hồ Tinh ở bên nhau cũng được coi là sống cùng nhau không danh phận một thời gian dài. Chỉ đến khi mẹ tuyệt vọng ly hôn với Tô Mạnh Cương, Tô Mạnh Cương và Hồ Tinh mới làm thủ tục kết hôn, lúc đó Tô Mạnh Cương và Hồ Tinh là chuột qua phố, người người đòi đánh.

Đương nhiên cô và Quan Triều Viễn là trai chưa vợ gái chưa chồng, cô cũng không phải người thứ ba nhưng bọn họ ở bên nhau không được quang minh chính đại, vì trước mặt người ngoài, cô không thể nói là vợ của Quan Triều Viễn.

“Cô Tô, ban nãy anh Quan về trước rồi, nói phải về thành phố, đợi em một lúc, thấy em không về nên đi rồi, bảo chị nói với em một tiếng, nói mấy hôm nữa mới về.” Chị Hồng nói.

“Em biết rồi.” Tô Lam gật đầu rồi giơ tay xoa mặt Xuân Xuân, sau đó sải bước lên lầu.

Mọi khi, Tô Lam về đều ôm Xuân Xuân chơi một lúc, hôm nay thấy cô khác thường, chị Hồng mới vội lên trước hai bước nói: “Cô Tô, sắc mặt em không tốt, có phải không thoải mái không?”

Tô Lam nghe vậy, quay đầu cố gắng cười: “Không có, em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.”

“Vậy em nghỉ ngơi đi, chị bế Xuân Xuân ra ngoài vài vòng.” Chị Hồng nói.

“Được.” Tô Lam gật đầu rồi lên lầu.

Cô đá hai chiếc dép đi rồi vùi mình vào chiếc giường Simmons mềm mại.

Tô Lam đắp chăn qua khỏi đầu rồi kéo mạnh chăn ra, nhìn lên trần nhà và ra một quyết định: Lần này khi Quan Triều Viễn về, cô phải hỏi rõ ràng, nếu như không muốn tái hôn với mình thì cô sẽ mang Xuân Xuân dọn ra ngoài ở, tuyệt đối không ở lại đây mà không có thân phận rõ ràng!

Như vậy thì giống như ép hôn quá, cô muốn anh cam tâm tình nguyện kết hôn với mình, cô không muốn anh có chút miễn cưỡng nào.

Bất chợt Tô Lam cảm thấy khó khăn, rốt cuộc cô phải làm sao đây?

Sáng sớm hôm sau, Tô Lam và Kiều Tâm đến cục Công Thương lấy giấy phép kinh doanh.

Nhân viên trong sảnh nói với Tô Lam: “Chị ơi, do chị đăng ký ngành nghề đặc biệt nên chị cần phải đến thành phố để làm thủ tục nộp hồ sơ.”

Tô Lam nhận giấy phép kinh doanh rồi tò mò hỏi: “Còn phải đi thành phố?”

“Vâng.” Nhân viên gật đầu.

Tô Lam bất lực, chỉ đành nhận quy trình làm việc mà nhân viên giới thiệu rồi cùng Kiều Tâm rời khỏi cục Công Thương

“Sao mà rắc rối vậy, còn phải đến thành phố nộp hồ sơ?” Kiều Tâm than phiền.

“Ngành mình đặc biệt, đi thì đi thôi, thiếu một thủ tục nào cũng không khai trương được.” Tô Lam nói.

“Vậy thì tớ đi thôi, cậu còn phải chăm sóc hai đứa nhỏ nữa.” Kiều Tâm tự xung phong nhận việc.

“Cần chính người thành lập pháp nhân đi mới được, tớ đi cho, hai ngày là về rồi, trong nhà có mẹ Trần và chị Hồng chăm sóc Minh An với Xuân Xuân, tớ rất yên tâm.” Tô Lam cười nói.

“Vậy được rồi, tớ có thể nghỉ ngơi hai hôm rồi.” Kiều Tâm nói.

Tô Lam liếc cô ấy một cái, nói: “Hai ngày này cậu phải chuyển đồ dùng cho văn phòng. Nhớ phải so sánh giá cả của ba cửa tiệm, ghi lại từng giá rõ ràng, đợi tớ về rồi đi mua, có biết chưa?”

“Hả? Phiền phức vậy.” Kiều Tâm bĩu môi.

Tô Lam cười nói: “Tự lập nghiệp đương nhiên phải tính toán kỹ lưỡng rồi. Hazz, người ta thường nói làm chủ mệt, vốn dĩ làm công cho người ta thì chỉ cần làm việc trong phận sự của mình thôi, bây giờ tự lập nghiệp thì đương nhiên chuyện gì cũng phải để tâm, xem ra những ông chủ ăn trên ngồi trước đó cũng không phải dễ dàng gì.”

“Vì thế tớ vẫn nên làm công cho cậu thôi.” Kiều Tâm cười nịnh nọt.

“Được rồi, có bỏ ra mới có nhận lại.” Tô Lam lắc đầu nói.

Sáng sớm hôm sau, Tô Lam lên xe đi về hướng thành phố.

Trên xe, Tô Lam muốn gọi điện thoại cho Quan Triều Viễn nhưng lại do dự có nên gọi hay không.

Dù sao anh cũng đang ở nhà ba mẹ, mà có lẽ ba mẹ anh cũng không hoan nghênh mình.

Tô Lam nghĩ vẫn là nên làm chuyện chính trước, rồi mới suy nghĩ việc khác, mục đích cô đến thành phố chỉ có làm thủ tục lập hồ sơ.

Tô Lam bận rộn cả hơn nửa ngày, đến chiều sắp tan ca, cô mới ra khỏi sảnh làm thủ tục, cuối cùng cũng làm xong việc.

Tô Lam ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đã xế chiều, chắc là không kịp chuyến xe lửa về Giang Châu tối nay rồi, thế nên Tô Lam quyết định ở lại thành phố một đêm.

Tô Lam do dự một chút rồi nghĩ nếu như Quan Triều Viễn biết mình đột nhiên đến đây, chắc chắn sẽ ngạc nhiên lắm, có lẽ bọn họ thiếu lãng mạn quá rồi, vì thế đêm nay cô bất chợt muốn cho anh một bất ngờ.

Tô Lam suy nghĩ một chút rồi gọi cho Quan Triều Viễn.

“A lô?” Đầu dây bên kia vang lên giọng trầm ấm dễ nghe của Quan Triều Viễn.

“Anh đang bận sao? Em có làm phiền anh không?” Tô Lam dè dặt, vì khi anh ở thành phố thường rất bận, gọi hai cuộc điện thoại thì đầu dây bên kia như có rất nhiều người đang nói chuyện.

“Không có, em nói đi.” Tô Lam dường như nghe thấy anh kéo một chiếc ghế rồi sải bước đi đến nơi yên tĩnh.

“Anh đang làm gì vậy?” Tô Lam nhẹ giọng hỏi.

Cô phải nghĩ cách hỏi ra anh đang ở đâu, như vậy thì cô mới có thể đi tìm anh. Sau đó bất chợt xuất hiện trước mặt anh, trong đầu cô đang tưởng tượng ra dáng vẻ anh khi nhìn thấy cô.

“Ừm, anh đang ăn cơm cùng bạn bè, bọn anh đang đến nhà hàng.” Quan Triều Viễn trả lời.

Tô Lam nghe vậy thì lém lỉnh hỏi một câu: “Bạn bè? Nam hay nữ đó?”

“Đương nhiên là nam rồi.” Quan Triều Viễn vội vàng trả lời.

Lúc này, Tô Lam cười nói: “Anh nói nam thì là nam, nói nữ thì là nữ, dù sao em cũng không nhìn thấy, anh gạt em, em cũng không biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.