Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 397: Chương 397: Đánh thẳng vào lòng




Lúc này, Quan Triều Viễn ngơ ra một lúc rồi mới nói: “Em cũng biết tình cảm của ba mẹ anh trước giờ vẫn luôn xa cách, gần đây sức khỏe của mẹ anh không tốt, công việc của ba anh không thuận lợi, bọn họ mâu thuẫn với nhau đã lâu, anh không yên tâm vì thế thường về nhà thăm họ.”

Tô Lam nghe vậy, cảm giác có gì đó không đúng nhưng cũng không nói được là không đúng ở đâu.

Kế đó, Tô Lam thăm dò: “Triều Viễn, nói thật với em đi, có phải mẹ anh vẫn không đồng ý chúng ta ở bên nhau không?”

“Sao có thể? Bây giờ chúng ta đã có hai đứa con, bà ấy không nhìn mặt tăng cũng phải nể mặt phật chứ” Quan Triều Viễn cố tỏ ra không có việc gì mà nói.

Lúc này, Tô Lam lại cười khổ nói: “Mặt ai là mặt phật? Theo như em biết thì ba mẹ anh trước giờ chưa từng gặp Xuân Xuân đúng không? Còn Minh An thì nửa năm không gặp cũng phải gặp một lần.”

“Tô Lam...” Quan Triều Viễn thấy vẻ mặt ủ rũ của cô Tô Lam thì nắm chặt lấy tay cô.

Sau đó, Tô Lam lại ngẩng đầu cười, nói: “Thật ra không sao cả, dù sao em ở bên anh chứ đâu phải ở bên bọn họ. Yên tâm đi, em không để ý lắm đâu.”

“Thật ra mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu... Bây giờ anh cũng không nói rõ được, đợi sau này anh sẽ giải thích với em.” Quan Triều Viễn bất lực nhìn Tô Lam.

Tô Lam lại không phát hiện ra điểm này, mím môi cười nói: “Được rồi, không nói những việc này nữa, cơm tối làm xong rồi, chúng ta ăn cơm tối đi.”

Khó khăn lắm hôm nay bọn họ mới có thể yên ổn ăn cơm, Tô Lam không muốn phá vỡ không khí, vì thế giơ tay kéo anh dậy.

“Ừm.” Quan Triều Viễn gật đầu.

Sau đó, anh mới vỗ tay, gọi lớn: “Minh An, Xuân Xuân, chúng ta ăn cơm thôi!”

“Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi.” Phút chốc, Minh An và Xuân Xuân vui vẻ lắc lắc cánh tay rồi tranh nhau chạy vào phòng ăn...

Hôm nay, Tô Lam và Kiều Tâm dắt giám đốc công ty trang trí đi xem một lượt toàn nhà văn phòng mà cô thuê.

Tòa nhà làm việc này nằm ở khu phồn hoa của Giang Châu. Tuy chi có tám mươi mét vuông nhưng có phòng giám đốc, phòng nhân viên, còn có nhà vệ sinh và một phòng uống nước nhỏ. Giá cả còn hợp lý, rất thích hợp kiểu công ty nhỏ mới lập nghiệp có năm sáu nhân viên như cô.

Xem xong văn phòng, Tô Lam và Kiều Tâm mới tiễn giám đốc Vương của công ty trang trí ra ngoài.

“Giám đốc Vương, làm phiền anh nhanh chút, tôi đang đợi khai trương đây.” Tô Lam cười nói.

“Chúng tôi sẽ làm việc ngày đêm, bảo đảm hoàn công trong vòng nửa tháng.” Giám đốc Vương nói xong rồi quay lưng đi.

Lúc này, Tô Lam ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang di chuyển bên trong cửa hàng đang trang trí đối diện.

Dáng người cô ta diêm dúa lòe loẹt, mái tóc uốn như Kim Mao Sư Vương, trang điểm đậm, quần áo và trang sức rất khoa trương. Có thể dùng từ ăn mặc đẹp đẽ để hình dung, nhưng ăn mặc đồ cao cấp cũng không giấu được vẻ phong trần vốn có.

Cô ta nhìn từ trên cao xuống, thái độ cao ngạo như đang xét nét nhân viên trang trí.

Kiều Tâm thấy cảnh này thì không nhịn được mà nói: “Không phải chứ? Cô ta cũng muốn mở tiệm ở đây? Tô Lam, tớ nghi ngờ có lẽ kiếp trước cậu và cô ta là vợ chồng, sao mà cứ như âm hồn không tan thế này?”

Tô Lam nghe Kiều Tâm nói vậy thì bĩu môi, nhàn nhạt nói: “Cô ta mở của cô ta, chúng ta mở của chúng ta, tốt nhất là nước sông không phạm nước giếng, nếu không chúng ta cũng không phải loại dễ bắt nạt.”

Thật ra, trong lòng Tô Lam cũng có hơi buồn phiền, cô và Hồ Mỹ Ngọc này quả là đụng nhau rồi. Cứ vài ba hôm lại đụng nhau một lần, lần này thì hay rồi, thành đối diện luôn.

“Đi thôi.” Tô Lam kéo Kiều Tâm, quay người định đi.

Không ngờ lúc này, Hồ Mỹ Ngọc đang đi ra từ cửa hàng nội thất đối diện lại thấy Tô Lam và Kiều Tâm, cô ta cũng sững người một lát rồi nhìn Tô Lam đang cầm chìa khóa cửa hàng trong tay, cô ta lập tức cười ha ha rồi nói: “Tôi mở cửa tiệm làm ăn ở đây trước, sao mà còn gặp được thuốc bôi da chó là cô chứ?”

“Cô mắng ai đó?” Kiều Tâm nghe những lời không sạch sẽ của cô ta thì đương nhiên không phục mà đi lên chất vấn.

“Miệng còn nói lời không sạch sẽ nữa thì tôi không khách sáo với cô!” Kiều Tâm chỉ vào Hồ Mỹ Ngọc rồi giận dữ quở trách.

Lúc này, sau lưng Hồ Mỹ Ngọc đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông mặc vest đen cao to, nhìn thì biết là vệ sĩ.

Hồ Mỹ Ngọc cười gượng: “Kiều Tâm phải không? Tôi không mắng cô, tốt nhất là cô đừng để tôi mắng cô, nếu không tôi cho cô biết mặt!”

Lúc này, Kiều Tâm nhìn hai người đàn ông hung ác phía sau Hồ Mỹ Ngọc thì chân bất chợt mềm nhũn, Tô Lam thấy vậy thì kéo Kiều Tâm, rồi lên trước nói: “Hồ Mỹ Ngọc, tôi và cô tự kinh doanh việc của mình, sau này nước sông không phạm nước giếng. Tốt nhất là sau này cô ăn nói cho sạch sẽ, nếu không tôi sẽ không sợ vệ sĩ hay tay chân phía sau cô đâu, Giang Châu là xã hội pháp trị, đừng ai hòng tác oai tác quái!”

Hồ Mỹ Ngọc thấy Tô Lam và Kiều Tâm tém lại thì đắc ý cười: “Tô Lam, tôi biết bây giờ cô có nhân vật lớn chống lưng, tôi cũng không dám đụng cô. Nhưng sao lâu vậy rồi mà nhân vật lớn đó vẫn chưa kết hôn với cô? Theo lý mà nói thì cô cũng đã cực khổ sinh hai đứa con cho người ta rồi đúng không? Có phải bây giờ cô vẫn không danh không phận ở trong nhà người ta không? Cô còn nói tôi không biết xấu hổ, thật ra cô mới là người phụ nữ không biết xấu hổ nhất!”

Lời này đánh thẳng vào lòng Tô Lam, sắc mặt cô nhợt nhạt đi, nhất thời á khẩu.

Kiều Tâm thấy vậy, giận dữ lên trước nói: “Hồ Mỹ Ngọc, cô đúng là không biết sống chết, đừng tưởng cô dắt theo hai con chó đen qua đây thì tôi không dám làm gì cô.”

Hồ Mỹ Ngọc lại cười lạnh, nói: “Đây là hai vệ sĩ của tôi, chỉ cần cô ra tay trước, bọn họ có thể đánh trả để bảo vệ tôi, là cô ra tay trước thì cho dù ra tòa, cô cũng không thắng nổi!”

“Cô...” Kiều Tâm bị Hồ Mỹ Ngọc chọc tức đến mặt trắng bệch.

Lúc này, Kiều Tâm cũng không muốn lo thiệt hơn, bước lên phía trước giơ tay định đánh Hồ Mỹ Ngọc, ít nhất cũng có thể hả giận.

Tô Lam giơ tay bắt lấy tay của Kiều Tâm, kéo cô ấy về.

“Tô Lam.” Kiều Tâm nhíu mày.

Tô Lam lại ngước mắt, lạnh lùng nhìn Hồ Mỹ Ngọc nói: “Hồ Mỹ Ngọc, đừng đắc ý quên mình, nếu không sau này té đau hơn.”

Hồ Mỹ Ngọc lại cười đến mất cả hình tượng: “Tô Lam, Hồ Mỹ Ngọc tôi bây giờ là lá ngọc cành vàng của nhà giàu, bây giờ tôi đã bay lên cành cao rồi. Cô vẫn lo lắng cho mình đi, nói thẳng ra là bây giờ cô và Quan Triều Viễn chỉ là người tình thôi.”

“Cô nói cái gì?” Hai chữ người tình đâm thẳng vào tim Tô Lam, tay cô nắm lại thành quyền.

“Tôi nói cô và Quan Triều Viễn là người tình, người tình! Hiểu chưa? Ha ha...” Hồ Mỹ Ngọc cười ha hả một tiếng rồi quay lưng rời đi cùng với hai vệ sĩ.

Tô Lam nhìn Hồ Mỹ Ngọc kiêu căng rời đi thì sắc mặt không ngừng thay đổi.

Thật ra Hồ Mỹ Ngọc nói không sai, cô và Quan Triều Viễn bây giờ là gì chứ? Vợ trước và chồng trước mang theo con sống cùng với nhau.

Ha ha, người tình chỉ là hơi khó nghe chút thôi, sự thật chính là như vậy, Tô Lam tự châm biếm mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.