Lúc này, Hồ Mỹ Ngọc đứng sau lưng Hồ Tinh lập tức lên trước giúp đỡ: “Ông già chết tiệt, rõ ràng là ông không có bản lĩnh, không dạy được con trai, công ty kinh doanh không tốt đến cuối cùng lại trách móc mẹ con tôi!”
Diệp Thế Vĩ thấy cả Hồ Tinh cũng chỉ vào mình mắng chửi, ông ta chán nản lùi lại hai bước: “Tuy thời gian cô đến nhà tôi không lâu, nhưng tôi đối xử với cô như con gái ruột, cô lại mắng tôi, xem ra người khác nói không sai, hai mẹ con các người chính là đồ vô ơn, tôi có ngày hôm nay là do hai người ban cho!”
“Là do số ông không tốt, liên quan gì đến chúng tôi?” Hồ Mỹ Ngọc kéo tay Hồ Tinh nói: “Mẹ! Chúng ta đi! Ông già chết tiệt này sắp phá sản rồi, chúng ta không thể cùng ông ta đợi chết được.”
Diệp Thế Vĩ thấy Hồ Tinh nhìn mình bằng ánh mắt căm thù, mặt ông ta ngậo tràn phẫn nộ: “Hồ Tinh, bây giờ chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp, tôi phá sản rồi, bà cũng không sống yên ổn được, cho dù tôi chết, bà cũng phải làm goá phụ!”
Hồ Tinh nghe vậy thì cười lạnh lùng: “Ông phá sản, tôi vẫn sống tốt, cho dù bây giờ ông chết, tôi vừa khéo thành người tự do, tôi còn có thể tìm người khác, ông nghĩ tôi sẽ theo ông cả đời sao?”
“Bà...” Diệp Thế Vĩ bị Hồ Tinh chọc tức đến ôm ngực.
Hồ Tinh lại lạnh lùng hừ một tiếng: “Hừ!”
Rồi rời đi cùng Hồ Mỹ Ngọc.
Còn Diệp Thế Vĩ thở dài một hơi, rồi bất chấp hình tượng ngồi bệch xuống đất.
Tô Lam nhìn thấy bộ dạng căm phẫn của Diệp Thế Vĩ thì xót xa trong lòng.
Chắc là hôm đó, Hồ Tinh và Hồ Mỹ Ngọc đá Tô Mạnh Cương cũng là cảnh tượng như vậy nhỉ?
Nếu nói tàn nhẫn thì không còn ai hơn hai mẹ con Hồ Tinh rồi, khó mà tưởng tượng, người từng tốt với hai người họ đến như vậy, khi họ không còn giá trị lợi dụng, hai người họ sẽ tuyệt tình đá đi.
Nhưng Diệp Thế Vĩ cũng không hề vô tội, bọn họ cũng là người bạc tình, nếu không thì cũng không rơi vào tình cảnh như vậy, vì thế không đáng để thông cảm, chỉ là nhìn thấy bộ dạng của họ lại đáng thương, đáng trách.
Nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của Tô Lam, Quan Triều Viễn nhướng mắt: “Sao vậy? Em thấy Diệp Thế Vĩ rất đáng thương?”
Tô Lam lại ngước mắt lên nói: “Người đáng thương ắt có chỗ đáng hận.”
Quan Triều Viễn gật đầu: “Lần này phần mềm Khải Hàng chắc chắn phá sản, chắc Diệp Thế Vĩ không chỉ mất đi Khải Hàng mà còn gánh một món nợ khổng lồ, trận này không biết giải quyết như thế nào.”
“Cho dù giải quyết thế nào, chắc chắn Diệp Thế Vĩ không có kết quả gì tốt, lần này chắc chắn hai mẹ con Hồ Tinh sẽ rời bỏ Diệp Thế Vĩ, bọn họ sẽ tìm người khác mà dựa dẫm.” Tô Lam lắc đầu nói.
“Bọn họ không thoát dễ vậy đâu.” Quan Triều Viễn nói.
Tô Lam nghe vậy, nghi ngờ hỏi: “Sao nói vậy?”
Khoé môi Quan Triều Viễn nhếch lên nụ cười lạnh: “Hồ Tinh và Diệp Thế Vĩ là vợ chồng chính thức, Diệp Thế Vĩ phá sản đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến Hồ Tinh, theo anh biết, Khải Hàng có rất nhiều hạng mục có người phụ trách là Hồ Tinh và Hồ Mỹ Ngọc, tức là sau khi Khải Hàng phá sản, bọn họ cũng sẽ gánh một món nợ lớn, trừ khi Diệp Thế Vĩ ôm hết mọi trách nhiệm và ly hôn với Hồ Tinh, nếu không bọn họ tuyệt đối sẽ không thoát được.”
Tô Lam nghe vậy thì vô cùng sảng khoái: “Vậy cũng là do bọn họ tự chuốc lấy, không trách người khác được.”
Không lâu sau, giao thông phía trước đã thông thoáng, xe bắt đầu rời đi.
Tô Lam thấy hơi mệt, gối đầu lên vai Quan Triều Viễn, tay phải đan vào tay trái của anh, cười hi hi nói: “Thấy kết cục tìm phụ nữ bên ngoài của Diệp Thế Vĩ chưa? Sau này đừng có đi vào vết xe đổ của ông ta.”
“Yên tâm đi, gu của Diệp Thế Vĩ lạ quá, anh không thích phụ nữ trang điểm đậm, muốn tìm phải tìm một người phụ nữ xinh đẹp.” Quan Triều Viễn cúi đầu trêu chọc người trong lòng.
Tô Lam nghe vậy đương nhiên không chịu, giơ tay nhéo tai Quan Triều Viễn, hung hăng nói: “Anh nói gì đó? Nói lại lần nữa coi.”
Quan Triều Viễn vội vàng xin tha: “Cọp cái, sau này anh không dám nói nữa.”
“Ai là cọp cái?” Tô Lam vừa nghe thấy từ này đã tức giận chất vấn.
Mặc cho cô đánh vào ngực mình mấy cái, Quan Triều Viễn giơ hai cánh tay ra, ôm lấy cô trước ngực mình.
“Nhanh bỏ em ra.” Tô Lam liếc nhìn Lâm Minh một cái, thấp giọng nói.
“Không buông!” Đột nhiên Quan Triều Viễn như một đứa trẻ nũng nịu nói.
Anh không những không buông tay mà còn giơ cô lên, ngước mắt nhìn cô đã cao hơn mình một cái đầu, nhẹ tay giọng nói: “Tuy rằng em là một con cọp cái nhưng rất đáng yêu, anh thích!”
Tô Lam nghe vậy mím môi cười.
Sau đó, anh vùi đầu vào ngực cô, ôm lấy cô như một đứa trẻ, cảm nhận sự ấm áp và mềm mại của cô.
“Đừng quậy nữa, sắp đến nhà rồi.” Tô Lam bị anh ôm như vậy rất lâu, nên nhỏ giọng nói bên tai anh.
Lúc này, ánh mắt anh lóe lên một ánh nhìn mê người, cúi đầu khàn giọng nói bên tai cô: “Có phải về nhà được quậy tiếp không?”
“Đáng ghét!” Tô Lam nghe vậy cười đánh anh một cái.
||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||
Hai người phía sau vẫn luôn show ân ái, Lâm Minh phía trước có hơi phiền muộn.
Anh ta vẫn là một người độc thân được chưa? Có cần phải lúc nào cũng phát cơm chó sau lưng anh ta không?
Nhưng những ngày tháng này dường như ngày nào cũng vậy, vì thế anh ta cũng có sức miễn dịch rồi, anh ta là người vốn không tin vào tình yêu, cho rằng có cũng chỉ là gia vị của cuộc sống, có hay không cũng vậy.
Về đến biệt thự, Minh An và Xuân Xuân đã ngủ, Tô Lam và Quan Triều Viễn hạnh phúc nhìn bọn chúng một cái rồi lên lầu.
“Này...” Cô thấp giọng gọi một tiếng rồi ngã vào lòng người đàn ông đang bận đồ ngủ màu đen.
Áo ngủ hờ hững trên vai anh, không buộc dây lại, tám múi hoàn mỹ hiện ra trước mắt Tô Lam.
Cô ngại ngùng vùi mặt mình vào lòng ngực đàn hồi đó, dịu dàng nói: “Sao anh còn chưa ngủ?”
“Đợi em.” Quan Triều Viễn trả lời.
Tô Lam mím môi cười, định nói gì đó.
Quan Triều Viễn nói tiếp: “Giải thích với anh chuyện ở bữa tiệc hôm nay.”
Tô Lam nghe vậy, ngước mắt nhìn anh, phản đối nói: “Anh nói chuyện đừng lấp lửng được không?”
Nhưng lòng Tô Lam lại nghĩ: Cô vốn nghĩ anh đã quên chuyện đó rồi, không ngờ anh còn đang đợi mình, vì thế lòng hơi bồn chồn, dù sao đây cũng là chủ đề nhạy cảm.
Quan Triều Viễn lại dùng ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn Tô Lam, nghiêm túc nói: “Đừng đánh trống lảng, em bắt buộc phải nói rõ ràng chuyện hôm nay của em và Quan Khởi Kỳ!”