Thấy dáng vẻ thất vọng của Kiều Tâm, Tô Lam không khỏi nở nụ cười: “Xin cậu đấy, bọn họ là kẻ thù của tớ, chứ đâu phải kẻ thù của cậu đâu mà. Hình như cậu vô cùng mong ngóng bọn họ gặp xui xẻo nhỉ.”
“Tại vì tới không ưa cái dáng vẻ cợt nhả này của bọn họ. Hơn nữa, kẻ thù của cậu không phải là kẻ thù của tớ sao? Ân nhân của cậu cũng là ân nhân của tớ, của cậu chính là của tới, mà của tới cũng là của cậu, đúng không hả?” Kiều Tâm cười nói.
Nghe vậy, Tô Lam cười nói: “Ngoại trừ chồng và quần lót ra, thì cái gì tớ cũng có thể chia sẻ với cậu.”
Kiều Tâm biết mình nói sai, lập tức lườm cô một cái: “Tớ không có hứng với chồng và quần lót của cậu đâu.”
Nói xong, Kiều Tâm lập tức xoay người đi ra ngoài.
Tô Lam lắc đầu cười.
Lúc gần buổi trưa, Tô Lam bất ngờ nhận được điện thoại của Quan Triều Viễn.
Vừa nhìn thấy người gọi đến là anh, Tô Lam lập tức cười nghe điện thoại: “Tổng giám đốc Quan, không biết anh ở nhà hàng có cho ghi nợ nào vậy? Anh không cần tới đón em, em tự đi được rồi.”
Không biết thế nào, mà bây giờ mới nửa ngày không gặp anh, cô lại có cảm giác như cách ba thu. Tô Lam cảm thấy trong chuyện tình cảm, cô càng ngày càng ỷ lại vào anh, mỗi ngày đều muốn ở cạnh anh. Có điều anh cần phải làm việc, mà cô cũng phải dốc sức cho sự nghiệp của mình, bằng không thì cô thật sự rất muốn ở cạnh anh mỗi ngày hai bốn tiếng đồng hồ.
Lần này, đầu dây bên kia lại dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “Tô Lam, xin lỗi em. Tạm thời anh có việc, cho nên trưa nay không thể ăn cơm với em.”
Nghe anh nói như vậy, mặc dù Tô Lam rất thất vọng, nhưng cô cũng biết rất nhiều lúc anh cũng không thể làm khác được.
Ngay lập tức, cô sắm vai một người vợ thấu tình đạt lý: “Công việc quan trọng nhất, anh có xã giao, nên em vô cùng thông cảm cho anh.”
Đầu kia trầm mặc một hồi, sau đó ấm lòng nói: “Em quan trọng hơn công việc, chuyện hôm nay không liên quan đến công việc.”
“Vậy buổi trưa anh bận làm cái gì?” Lúc này, Tô Lam tò mò hỏi.
Quan Triều Viễn lập tức trả lời: “Diệp Vĩnh Thành nhận xác cho Diệp Thế Vĩ với lo tang sự. Dù sao Diệp Thế Vĩ cũng được coi là đứng đầu trong giới kinh doanh Giang Châu, hơn nữa nhóm Đàm Chính họ cũng là khách hàng cũ của Thịnh Thế, cho nên mấy người bạn trên thương mại muốn đi cúng viếng, mà nhà tang lễ ở ngoại ô, cho nên buổi trưa không về kịp.”
Nghe vậy, tay Tô Lam cầm điện thoại di động cứng đờ, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
“Diệp Vĩnh Thành vẫn là nhận xác ba anh ta.”
Nghĩ thử nếu như bỗng nhiên Tô Mạnh Cương chết, mặc dù bản thân rất không bằng lòng, nhưng cô cũng sẽ đi nhận xác ông ta, hơn nữa còn lo liệu tốt hậu sự.
“Quan hệ ba con trước kia của Diệp Vĩnh Thành và Diệp Thế Vĩ cũng rất tốt, nhưng từ sau khi mẹ Diệp Vĩnh Thành qua đời, hai người mới dần trở nên xa cách. Thật ra giữa ba con bọn họ vẫn có tình cảm, cho nên tình huống của bọn họ không giống giữ em và Tô Mạnh Cương.” Quan Triều Viễn lập tức hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Tô Lam.
Cô nhận ra anh quả nhiên là giun sán trong bụng mình, cái gì cũng biết.
“Được rồi, anh cứ đi đi, em ăn cơm trưa với Kiều Tâm là được rồi.” Tâm trạng Tô sau đó có chút sa sút, thoáng chốc đã cúp điện thoại.
Buổi trưa, Tô Lam nhìn thời gian cũng sắp đến, cho nên mở cửa ra khỏi phòng làm việc của mình.
Vừa mở cửa ra, cô chợt nhìn thấy Kiều Tâm đang nhìn một cái túi xách đến ngẩn người. Thấy cô đi ra thì lập tức giấu xuống gầm bàn.
Tô Lam không khỏi tò mò, cô và Kiều Tâm cũng gần như mặc chung một cái quần rồi, ngay cả cuộc sống giường chiếu của mình và Quan Triều Viễn mà cô ấy cũng biết không ít, còn chuyện gì cần phải giấu cô như vậy?
Tô Lam lập tức đi tới trước mặt Kiều Tâm, cô nhăn mặt chất vấn: “Cậu mới vừa giấu cái gì đấy, lén la lén lút như thế? “
“Lén... lén la lén lút hồi nào?” Kiều Tâm ấp úng nói.
Tô Lam cẩn thận quan sát Kiều Tâm, phát hiện sắc mặt cô ấy ửng hồng, giống như bị người ta bắt được điểm yếu, không khỏi càng nghi ngờ hơn.
“Mới nãy cậu giấu gì xuống gầm bàn?” Tô Lam khom lưng định đưa tay xuống dưới gầm bàn lấy cái túi xách kia.
Kiều Tâm ngăn cô lại: “Cậu đừng có làm loạn... Tớ có giấu cái gì đâu?”
“Tớ nhìn thấy cả rồi, cậu còn nói dối nữa.” Đây là lần đầu tiên Tô Lam thấy dáng vẻ này của Kiều Tâm, nghĩ thầm chắc chắn có gì đó mờ ám.
Lúc này, Kiều Tâm thấy Tô Lam thấy rồi cho nên dứt khoát làm liều, cầm túi xách dưới gầm bàn để lên bàn làm việc: “Cậu nhìn đi, nhìn đi, đúng là tính hiếu kỳ nghiêm trọng quá rồi đấy!”
Tô Lam nhìn Kiều Tâm một cái, sau đó cầm lấy cái túi xách nhìn thoáng qua bên trong, chỉ thấy là một bộ quần áo màu đen.
Ngay lập tức, Tô Lam tò mò đưa tay lấy ra bộ quần áo kia ra khỏi túi xách. Cô mở ra nhìn, lại thấy là một cái quần nam, hơn nữa còn có mác, cô không khỏi nhíu mày khi thấy giá tiền ghi trên đó.
“Cái này cậu mua à?” Tô Lam cầm cái quần hỏi.
“Ừm.” Kiều Tâm gật đầu.
Lúc này, Tô Lam không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Cậu một là không có chồng, hai là không có bạn trai, vậy cậu mua quần cho ai vậy hả? Người gần với cậu nhất cũng chỉ có anh trai cậu, nhưng mà bây giờ cậu với anh ta đã sớm đâu còn qua lại nữa, với lại cậu cũng không thể chi hơn một ngàn đô để mua cho anh ta một cái quần đâu ha?”
“Tớ mua cho bạn là con trai, được chưa?” Kiều Tâm dứt khoát khoanh tay trước ngực, bày ra dáng vẻ không hề lo lắng.
“Bạn là con trai? Họ tên? Gia đình ở đâu? Làm việc ở đâu? Tớ có biết không?” Tô Lam hỏi một tràng câu hỏi.
Kiều Tâm thấy không thể qua loa được, cho nên đành phải nói: “Ây da, không phải lần trước không cẩn thận làm đổ cà phê lên quần Lâm Minh sao? Cái quần kia của người ta rất đắt, tớ cứ lo lắng mãi cho nên muốn mua một cái quần khác bồi thường cho người ta mà thôi, nào có phức tạp như cậu nghĩ đâu?”
Nghe vậy, Tô Lam im lặng một hồi, sau đó ánh mắt cứ luôn nhìn chằm chằm Kiều Tâm.
“Này, sao cậu lại dùng ánh mắt như vậy nhìn tớ?” Kiều Tâm bị cô nhìn chằm chằm rất mất tự nhiên.
Sau đó, Tô Lam nhìn Kiều Tâm trêu chọc nói: “Tớ thấy không đúng lắm, như này không hề giống tác phong bình thường của cậu chút nào. Cậu nói đi, có phải cậu có ý với Lâm Minh không?”
Lúc này, mặt Kiều Tâm bắt đầu ửng đỏ!
“Cậu đỏ mặt kìa, tớ đoán đúng rồi!” Tô Lam chỉ vào Kiều Tâm nói.
“Tại cậu nói bậy nên tớ mới tức giận đấy. Được rồi, được rồi, cũng hơn mười hai giờ rồi, tớ đói chết mất, chúng ta mau đi ăn cơm thôi.” Cuối cùng, Kiều Tâm nói khéo kéo Tô Lam rời đi.
Tô Lam hiểu quá rõ Kiều Tâm, có lẽ cô thật sự đã đoán trúng nỗi lòng của cô ấy, bằng không cô ấy sẽ không đỏ mặt, cũng sẽ không chuyển đề tài nhanh như vậy. Hơn nữa hôm nay cô ấy còn vô cùng hào phóng mời cô ăn một bữa thịnh soạn, điều này khiến Tô Lam càng thêm chắc chắn với suy đoán của mình.
Tô Lam có chút lo lắng cho Kiều Tâm, quả thật lần trước cô đã từng tác hợp cho Lâm Minh và Kiều Tâm. Mặc dù Kiều Tâm không hề biết, nhưng Lâm Minh đã nói thẳng rằng không có cảm giác với Kiều Tâm, cho nên mới không nhắc lại chuyện này.
Bây giờ Kiều Tâm thật sự thích Lâm Minh, nhưng Lâm Minh lại không có ý với cô ấy, chắc chắn Kiều Tâm sẽ đau lòng. Cho nên Tô Lam có chút lo lắng, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể giúp cho Kiều Tâm không bị tổn thương.