Sau khi lên xe, Tô Lam thấy hình như Quan Triều Viễn có chút mệt mỏi, thế nên hỏi: “Hôm nay mệt lắm không?”
“Am mới từ nhà tang lễ quay về.” Quan Triều Viễn trả lời.
Nghe vậy, Tô Lam nhướng mày: “Anh vẫn ở nhà tang lễ suốt sao?”
“Mấy người bạn làm ăn cũng ở đó, cho nên anh cũng ở lại một lúc. Hơn nữa, có chút việc xảy ra ở nhà tang lễ, Khởi Kỳ cũng ở đó, là cậu ta giải quyết giúp.” Quan Triều Viễn trả lời.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Có phải có liên quan đến mẹ con Hồ Tinh không?” Tô Lam tò mò hỏi.
Quan Triều Viễn mím môi cười, nắm lấy tay cô nói: “Em đúng là không cần đoán cũng biết.”
Tô Lam cười khẩy nói: “Diệp Thế Vỹ đã chết, chắc chắn mẹ con Hồ Tinh muốn thừa kế một ít của cải tài sản. Năm đó trước khi ông nội qua đời, bọn họ với Tô Mạnh Cương cũng đã từng đi làm loạn, nhưng mà ông nội đã dự đoán trước, sau khi qua đời, toàn bộ tài sản sẽ được quyên tặng cho đất nước, bởi vì ông nội biết dù có để lại tài sản cho ai, thì nhóm người Tô Mạnh Cương cũng sẽ không để cho người này bình yên.”
“Chẳng qua lần này bọn họ có chút thê thảm, chẳng những không lấy được chút tài sản nào, mà còn phải gánh thêm khoản nợ khổng lồ.” Quan Triều Viễn nói.
Tô Lam nhíu mày hỏi: “Nhưng bọn họ đâu có khả năng trả nợ, có phải những khoản nợ này đều sẽ tiêu hao khi phá sản không?”
Quan Triều Viễn gật đầu nói: “Bây giờ công ty đã tiến hành thủ tục phá sản, sau khi phá sản, tài sản của Diệp Thế Vĩ là số âm, mà mẹ con Hồ Tinh nợ nần do kinh doanh cũng sẽ rơi vào phá sản, như vậy cho dù có thể xóa được khoản nợ khổng lồ bọn họ phải gánh, nhưng thẻ tín dụng của bọn họ cũng đã phá sản, sau này không thể ở nhà cao cửa rộng, không thể tiêu phí sa hoa, cho dù vào một nhà hàng cao cấp cũng không được.”
“Không phải như vậy là muốn mạng của bọn họ sao?” Tô Lam biết mẹ con Hồ Tinh thích khoe khoang nhất, lần này thì hay rồi, sau này chỉ có thể sống một cuộc sống bình dân.
Quan Triều Viễn lại nói: “Việc đầu tiên mà ngân hàng và công ty đầu tư nhận được tin Diệp Thế Vĩ mất là đóng băng toàn bộ tài sản của ông ta, bao gồm cả đồ dùng xa xỉ khi còn sống của ông ta. Mẹ con Hồ Tinh trở về chậm một bước, quần áo cao cấp, hành động và rất nhiều đồ xa xỉ của mẹ con họ cũng bị đóng băng, bao gồm cả thẻ ngân hàng và tài khoản của bọn họ, thế nên bây giờ mẹ con họ không có nhà để về, nên mới đến nhà tang lễ gây sự.”
Nghe anh nói như vậy, Tô Lam không khỏi cười khẩy nói: “Mẹ con bọn họ chia rẽ gia đình người ta, làm cho ba con nhà người trở mặt, bây giờ lại còn hại chết một mạng của Diệp Thế Vĩ, đây cũng là báo ứng của mẹ con bọn họ!”
Nhìn thấy dáng vẻ vẫn chưa thể buông bỏ của Tô Lam, Quan Triều Viễn ôm bả vai cô cười nói: “Bây giờ bọn họ đều sa cơ thất thế, thật sự là không đáng để nhắc tới. À phải nói, để anh nói cho em biết một chuyện vui.”
“Chuyện vui gì vậy?” Tô Lam thành công buông bỏ chuyện mẹ con Hồ Tinh, không muốn bọn họ ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
“Hai ngày nữa ba mẹ anh sẽ đến Giang Châu!” Trên mặt Quan Triều Viễn khó nén được niềm vui sướng.
Nghe anh nói như vậy, trong lòng Tô Lam bắt đầu lo lắng.
Nói thật, ba của Quan Mạc Thâm, Quan Danh Sơn là một người rất nhã nhặn, hơn nữa còn rất gần gũi giản dị, nhưng mẹ của anh, Lục Trang Đài lại ở chung quá khó. Hơn nữa trong lòng cô vẫn có khúc mắc với bà ấy, cho nên thế nào cô cũng không vui nổi.
“Không phải đám cưới của chúng ta vẫn còn một tháng nữa sao? Sao hai người lại đến sớm như vậy?” Tô Lam hỏi khéo.
Quan Triều Viễn trả lời: “Hai người họ nói là đến thăm cháu trai và cháu gái, sẵn tiện giúp chúng ta chuẩn bị đám cưới.”
“À.” Tô Lam gật đầu, biết mình không ngăn được bọn họ đến Giang Châu.
Quan Triều Viễn lại nói: “Từ sau khi ba anh rời khỏi vị trí lãnh đạo, ông ấy rất vui vẻ tự đắc, nhưng mẹ anh lại không chấp nhận nỗi, cho nên cứ cãi nhau với ba anh suốt. Lần này mẹ anh mới vừa giải sầu ở nước ngoài về, hai người bọn họ ở nhà cứ giẫn dỗi mãi, nên anh mời họ tới đây vì muốn hai người xoa dịu mối quan hệ một chút.”
“Không phải ba lui xuống đã là kết quả tốt nhất sao? Mẹ... sao mẹ vẫn không hài lòng?” Tô Lam biết Quan Danh Sơn có thể hoàn toàn thoát khỏi lần này đã là may mắn, nếu không nửa đời sau rất có thể sẽ trải qua trong lao ngục.
Nghe vậy, Quan Triều Viễn thở dài một hơi: “Mẹ anh lúc còn trẻ rất xinh đẹp, khôn khéo, lại có năng lực, nhưng có điều bà ấy mạnh mẽ quá, có chút coi trọng danh lợi. Trước kia bà ấy là vợ của quan lớn, được người ta tâng bốc đã thành thói quen, cho nên bây giờ ba anh lui xuống thì bà ấy có chút không chấp nhận được.”
“Điều này cũng hợp tình hợp lý, ở chỗ cao quen rồi, quay về chỗ thấp chắc chắn phải thích ứng một thời gian.” Tô Lam gật đầu nói.
Lúc này, Quan Triều Viễn bỗng nhiên cười nói: “Cho nên bây giờ tâm trạng của mẹ anh không tốt, nhìn cái gì cũng không vừa mắt. Lần này bà ấy tới, em cũng nhường nhịn chút nhé!”
Nghe nói như vậy, Tô Lam thầm căng thẳng.
Hèn gì anh lại nói khuyết điểm của mẹ anh cho mình nghe, thì ra ở đây chờ mình là vì bảo mình ngường nhịn Lục Trang Đài hơn.
Thật ra, Lục Trang Đài là mẹ của Quan Triều Viễn, mà Quan Triều Viễn lại người mình yêu sâu đậm, lại còn là ba của các con cô. Đối với mẹ chồng cô, cho dù bà ấy có khắc nghiệt một chút thì cô cũng sẽ nhường nhịn và hiếu thuận.
Nhưng việc Lục Trang Đài làm năm đó với cô rất quá đáng, chẳng những bà ấy cấu kết với Phương Ngọc Hoan mưu hại cô, còn hại cháu trai của bà ấy sinh non, như thế sao cô có thể buông bỏ nỗi khúc mắc này đây?
Thấy Tô Lam hồi lâu vẫn không nói lời nào, Quan Triều Viễn nắm tay cô, cười nói: “Em đừng lo lắng quá, bây giờ em là vợ anh, là mẹ của hai đứa con, mẹ anh cũng sẽ không quá đáng đâu, bà ấy chỉ nói chuyện hơi khó nghe mà thôi.”
Tô Lam biết bây giờ không phải là lúc để giận dỗi, bằng không nếu lỡ như cô với Lục Trang Đài có xảy ra xích mích gì, thì Quan Triều Viễn sẽ cho rằng cô không hiểu chuyện, không hiếu thuận, như vậy sẽ vô cùng bất lợi cho bản thân.
Cho nên cô vội vàng cười nói: “Anh yên tâm đi, bây giờ tâm trạng của mẹ không tốt, em chắc chắn sẽ nhường nhịn. Hơn nữa bà ấy là mẹ của anh, là bà nội của bọn nhỏ, em phải nên hiếu thuận với bà ấy.”
Nghe cô nói như vậy, Quan Triều Viễn cười khẽ, ôm cô vào lòng, xoa đầu cô nói: “Anh biết em không chỉ là một người vợ tốt, mà còn là một người mẹ tốt, và còn là một người con dâu tốt!”
Tô Lam rúc vào lòng Quan Triều Viễn, ánh mắt hiện lên tia bất đắc dĩ và đau khổ.
Cho cho rằng giữa cô và Quan Triều Viễn đã không còn lời nào cần nói, nhưng hôm nay cô lại muốn giả vờ mặt mặt anh rằng cô không hề bằng lòng, nhưng cũng đành bất lực.
Nếu như cô nói cho Quan Triều Viễn nghe chuyện nằm đó mà không có bằng chứng, chỉ dựa vào việc nghe lén được một câu của mẹ Trần, thì chắc chắn anh sẽ không tin, hơn nữa còn cho rằng cô hẹp hòi, cứ nhớ mãi mối thù Lục Trang Đài không đồng ý cho hai bọn họ ở cạnh nhau năm đó.
Nghĩ một hồi cô cũng đành tạm cứ chôn giấu chuyện năm đó ở đáy lòng, chờ Lục Trang Đài, ngoài mặt ít nhất cứ duy trì hòa bình trước đã.
Cô không phải là người sẽ ghi thù, dù sao Lục Trang Đài cũng là mẹ của Quan Triều Viễn. Nếu sau này bà ấy đối xử thật lòng với cô, Tô Lam sẽ quên hết những chuyện trước kia, đương nhiên, cô cũng hy vọng như vậy.