“Tô Lam có thế sao? Sao tôi không thấy nhỉ?”
Lúc này, một nhân viên lớn tuổi vỗ vai cô trẻ tuổi kia, buồn cười nói: “Cô ngốc quá, kiểu khí chất đó phải dùng trên người đàn ông, sao có thể để chúng ta nhìn thấy? Được rồi, mau về đi, sắp tan làm rồi!”
Tô Lam nghe được hình như họ trang điểm xong đã đi ra ngoài.
Sau khi nghe được lời nói của hai nhân viên nữ kia, Tô Lam mới hiểu ra.
Không trách được toàn bộ các nhân viên nữ trong văn phòng không dám tới gần mình, thì ra Tôn Ngọc Như đã chơi chiêu từ trước.
Tôn Ngọc Như này đúng là quá nham hiểm, thậm chí còn dám tung tin đồn thất thiện cho nhân viên, ý đồ của cô ta rất rõ ràng, chính là muốn để tất cả mọi người xa lánh mình, khiến cô không thể ở đây lâu được.
Nghĩ đến đây, Tô Lam nắm chặt khăn giấy lau mặt trong tay. Có lẽ việc lần này tên Lam Dịch Bân kia quấy rối mình cũng có liên quan đến việc Tô Ngọc Như xúi giục ở phía sau, lúc này Tô Lam hận Tôn Ngọc Như vô cùng, cũng hơi oán trách mình, lúc trước khi nhìn thấy Tôn Ngọc Như là tổ trưởng của nhóm sáu, cô nên xoay người rời khỏi Khải Hàng, thì mọi chuyện sẽ không khó coi như bây giờ.
Nhưng nói gì thì cũng đã muộn, việc đã đến nước này, cô chỉ có thể bình tĩnh đối mặt.
Tô Lam biết tình cảnh bây giờ của mình rất khó đi, Tô Ngọc Như sẽ sớm đạt được mục đích, cô không thể chuyển đi, nếu còn bị Lam Thế Hòa quấy rối sẽ bị tất cả đồng nghiệp trong văn phòng xa lánh.
Vào lúc này, Tô Lam rất muốn vọt tới văn phòng Tôn Ngọc Như để chất vấn cô ta.
Nhưng nghĩ lại thì cô không thể hấp tấp, bây giờ cô không có bằng chứng gì để chứng tỏ Tôn Ngọc Như tung tin đồn thất thiệt về mình, hơn nữa bản thảo dự toán của Khải Hàng kia cũng là do mình đồng ý tiếp nhận.
Tô Lam duỗi tay vò đầu mình, sao cô lại có thể từng bước đi vào tình cảnh tuyệt vọng thế này?
Rối rắm một lúc, Tô Lam biết vẫn phải tiếp tục cuộc sống, ngày tháng vẫn còn trôi qua.
Cho nên, sau khi đến bồn rửa tay để rửa mặt, Tô Lam lại phấn chấn tinh thần trở lại văn phòng.
Cô vừa xuất hiện ở văn phòng, các nữ nhân viên trong văn phòng vẫn đang nói cười vui vẻ, nhìn thấy cô lại không nói nữa, sau đó sôi nổi trở về vị trí của mình.
Mà Lam Dịch Bân cũng đã quét dọn xong phòng nước trà, ngồi chỗ của mình xem tạp chí.
Tô Lam trở lại chỗ ngồi của mình, lấy ra một quyển sách nghiệp vụ bắt đầu đọc. Thật ra nói là đọc sách, nhưng làm sao cô có thể đọc được? Bầu không khí trong văn phòng thật sự rất ngột ngạt, cô muốn phóng nhanh khỏi chỗ này càng sớm càng tốt, không muốn ở lại dù chỉ một phút, nhưng nghĩ tới có chút không cam lòng, dù sao từ nhỏ tình cách cô đã không chịu thua.
Lúc này, cửa văn phòng Tôn Ngọc Như mở ra.
“Tô Lam, mau vào đây!” Tôn Ngọc Như hét lớn với Tô Lam một câu, bước vào phòng làm việc của mình.
Nghe thế, Tô Lam đứng lên, không kịp suy nghĩ gì đã xoay người tiến vào văn phòng của Tôn Ngọc Như.
Đi đến trước bàn làm việc của Tôn Ngọc Như, Tôn Ngọc Như ném một xấp tài liệu đến trước mắt Tô Lam.
Tô Lam vừa cúi đầu nhìn, chỉ thấy đó là tài liệu mình đã giao cho Tôn Ngọc Như hai tiếng trước, đúng là bản thảo dự toán của Khải Hàng.
Đang vô cùng nghi hoặc, Tôn Ngọc Như đã nói với Tô Lam: “Vừa rồi người phụ trách dự án Khải Hàng này đã tới đây, anh ta không hài lòng với bản thảo dự toán của cô!”
Nghe được lời này, Tô Lam lập tức cau mày, nhưng cũng đã dự kiến được từ trước, cho nên duỗi tay cầm bản thảo dự toán lên. Sau đó, Tôn Ngọc Như lại nói: “Hôm nay là cuối tuần, phiền cô điều chỉnh lại một bản bản thảo dự toán thật tốt đưa cho tôi vào buổi đi làm thứ hai tuần tới, sau đó tôi sẽ đưa nó cho người phụ trách bên Khải Hàng, đây là một cơ hội cuối cùng cho cô, nếu đối phương còn không hài lòng, vậy tôi chỉ có thể thay người thôi.” Tô Lam biết dự án này dù cô có sửa bao nhiêu lân, người bên Khải Hàng cũng sẽ không hài lòng, Tôn Ngọc Như muốn bắt người khác làm có lẽ cũng sẽ không có ai chịu nhận, cũng chỉ là lý do thoái thác mà thôi, xem ra thứ hai tuần sau dự án của cô bị trả lại, cô phải rời khỏi Khải Hàng.
“Còn vấn đề gì không?” Tôn Ngọc Như nhìn Tô Lam đứng bất động một chỗ, cũng không nói gì, cho nên không kiên nhẫn hỏi một câu.
“Không có vấn đề gì.” Tô Lam trả lời lại.
Đây là luật chơi, dù biết mình bị cô ta chơi nhưng cô cũng không thể làm gì, chỉ có thể làm người câm ăn hoàng liên.
“Vậy cô có thể đi ra ngoài.” Tôn Ngọc Như nói xong cúi đầu nhìn máy tính.
“Tôi không có vấn đề gì về chuyện bản thảo dự toán, nhưng tôi có một vấn đề riêng.” Sau đó Tô Lam tung ra một câu. Nghe thấy lời này, có lẽ Tôn Ngọc Như đã chuẩn bị từ trước, ngẩng đầu lên cười lạnh nói: “Cô muốn tôi làm sáng tỏ chuyện cô và Lam Dịch Bân sao? Đó là việc riêng của cô, cho dù là cô với ai tôi cũng không có quyền hỏi đến, nhưng tốt nhất đừng gây rắc rối cho tôi trong công ty, cô đã đổi quá nhiều công việc, chắc là cô biết rất rõ đạo lý này, không cần tôi nhắc lại nhỉ?”
Nhìn thấy nụ cười khinh rẻ của Tôn Ngọc Như, Tô Lam có chút tức giận uất ức, Tôn Ngọc Như đúng là đồ tiểu nhân, có thể dùng đủ mọi thủ đoạn nham hiểm, còn thông minh và nham hiểm hơn Hồ Mỹ Ngọc rất nhiều.
Sau đó, Tô Lam cười lạnh nói: “Jessica, Tôn Ngọc Như, cô thật sự có chút thủ đoạn, Tô Lam tôi đã lĩnh giáo được, nhưng cô cũng chỉ là chút thông minh nhỏ, vẫn không lên được mặt bàn đâu, cho nên sau này cũng khó thành châu báu, tôi xin hết tại đây.”
Nói xong, Tô Lam cầm bản thảo dự toán trong tay, xoay người đi về phía cửa.
Đương nhiên Tô Lam không muốn làm ầm ĩ với cô ta, cho rằng làm như vậy không có lợi gì cho mình, chỉ khiến người bên ngoài cười chê.
Chuyện hôm nay cô sẽ nhớ kỹ, ssau này nhất định sẽ báo thù cho mối hận này.
Bị Tô Lam trách móc vài câu, đương nhiên Tô Ngọc Như cũng không phải người chịu thiệt.
Cho nên, cô ta lập tức đứng lên nói về phía bóng dáng Tô Lam: “Ít nhất thì bây giờ tôi cũng là cấp trên của cô, tôi thấy cô vẫn nên tự cầu phúc đi, dù sao bây giờ tôi vẫn tốt hơn cô đấy!”
Nghe được lời này, Tô Lam nhíu mày, lập tức quay đầu nói với Tôn Ngọc Như, “Hẳn là cô nên hạn chế thời gian đi, tạm thời, cô chỉ là cấp trên tạm thời của tôi, tạm thời thì nhẹ nhàng hơn một chút so với tôi.”
“Cô...”
Lúc Tôn Ngọc Như vẫn chưa cãi lại, Tô Lam mở cửa bước ra ngoài.
Tôn Ngọc Như bị hạn chế là người phụ trách tổ sáu, đương nhiên sẽ không đuỏi theo cãi nhau với Tô Lam.
Sau khi tan làm, Tô Lam ôm một xấp tài liệu trước ngực chen trên xe buýt công cộng.
Ngồi trên xe buýt, trong lòng Tô Lam rất mâu thuẫn: “Chỉ cần nhận thua bị đào thải bị sa thải, hay là nỗ lực một lần cuối cùng?
Nhìn bản thảo dự toán trong ngực, cho dù sửa lại một lần thì thế nào? Chắc chắn đối phương sẽ không hài lòng, bởi vì ý của túy ông không phải là rượu.
Nghĩ tới thái độ kiêu ngạo của Tôn Ngọc Như, Lam Dịch Bân làm phiền, còn có sự khinh thường của các đồng nghiệp, Tô Lam quyết định sẽ làm lại một lần nữa.
Đương nhiên, lần này cô không thể chỉ làm một bài soạn thảo hời hợt về bản thảo dự toán, cô cần phải tìm ra điểm mấu chốt, xem ra cô phải tìm biện pháp, nghĩ đến đây, Tô Lam vội vàng gọi điện cho Kiều Tâm, cô muốn Kiều Tâm giúp cô tìm hiểu chi tiết ông chủ và bà chủ mới của Khải Hàng cùng với con trai của anh ta, có lẽ sẽ tìm ra được cách giải quyết.