Tô Lam biết cuối tuần này cô chắc chắc sẽ bận nên muốn gọi điện cho Quan Triều Viễn nói anh cuối tuần này đừng đưa Quan Minh An tới, hơn nữa nhờ chị Hồng chăm sóc Xuân Xuân hai ngày.
Vừa bấm số, Tô Lam lại vội vàng cúp máy, nhìn màn hình điện thoại suy nghĩ một chút, mới chuyển sang gửi tin nhắn cho anh. Trong mấy tháng này, cô không chỉ không gặp Quan Triều Viễn một lần nào, thậm chí còn không nói chuyện điện thoại với nhau. Ngẫu nhiên có chuyện liên quan đến Quan Triều Viễn và Xuân Xuân, họ cũng chỉ gửi tin nhắn cho nhau, hơn nữa thời gian gửi tin nhắn cũng không thường xuyên, mấy tháng nay có lẽ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Cuối tuần này tôi phải tăng ca, làm phiền anh nhờ chị Hồng chăm sóc Xuân Xuân trong hai ngày, cuối tuần này Quan Minh An cũng không cần phải đến, cảm ơn.”
Nhìn thấy tin nhắn Tô Lam gửi tới, Quan Triều Viễn hơi chần chờ một chút, sau đó gửi hai chữ: “Được thôi.”
“Ba ơi, khi nào thì đưa con và em gái đi tìm mẹ?” Minh An ngồi bên cạnh Quan Triều Viễn, lay lay cánh tay anh. Hôm nay là thứ sáu, cho nên Quan Triều Viễn sẽ tam làm về sớm để ở cùng con trai, dù gì thì hai ngày cuối tuần Tô Lam đều sẽ tự mình chăm sóc cho Minh An và Xuân Xuân, cho nên hai ngày này anh không gặp được con trai và con gái, bình thường anh đều sẽ về sớm hai tiếng để chơi với con một lúc.
Nghe được câu hỏi của Minh An, Quan Triều Viễn nhìn cậu bé, cười nói: “Cuối tuần này mẹ con phải tăng ca, cho nên con và em gái không được làm phiền mẹ.”
Nghe vậy, vẻ mặt Minh An thất vọng: “Vậy sao? Thế thì cuối tuần này con không gặp được mẹ.”
Nhìn thấy biểu cảm thất vọng của con trai, trái tim Quan Triều Viễn cũng mềm ra, duỗi tay xoa đầu cậu bé nói: “Nếu như có ngày nào mẹ con không bận, có thể để chú Lâm dẫn con đi gặp mẹ.”
Nghe được câu này, trong mắt Minh An hiện lên một tia sáng rỡ, nhưng rất nhanh tia sáng đó lại biến mất, cậu bé bĩu môi giận dữ nói: “Mẹ gần đây rất khó khăn, có lẽ mẹ sẽ bận trong một thời gian, cho nên không có thời gian gặp Minh An và em gái đâu.”
Nghe vậy, Quan Triều Viễn nhíu mày: “Mẹ con gặp chuyện gì khó khăn?” Lúc này, Minh An ngửa đầu nhìn trần nhà, ngón tay đưa vào trong miệng, cố gắng suy nghĩ một chút, mới lấp lửng trả lời: “Hình như cấp trên của mẹ kêu mẹ làm công việc gì đó, sau đó công việc này rất khó, mẹ gặp khó khăn cho nên mẹ rất lo lắng.”
Nghe đến đây, Quan Triều Viễn mới thở phào nhẹ nhõm, anh còn tưởng Tô Lam gặp phải khó khăn gì, thì ra là gặp khó khăn trên công việc, trong công việc gặp phải những ca khó là chuyện rất bình thường.
Nhưng sau đó Minh An lại chèn thêm một câu: “Con nhìn lén thấy trong túi mẹ có giấu một con dao!”
Minh An còn không quên dùng tay diễn tả.
Quan Triều Viễn nghe được lời này, ánh mắt không khỏi buồn bã, sau đó lo lắng nắm lấy tay Minh An hỏi: “Con nói cái gì? Mẹ con giấu trong túi một con dao?”
Minh An gật đầu đáng yêu, còn giải thích: “Đúng vậy, là một cây dao gọt hoa quả, loại rất lớn ấy.”
Vừa nghe dao gọt hoa quả, trái tim Quan Triều Viễn lại chùng xuống: “Mẹ con muốn đến công ty gọt táo ăn sao?”
“Không phải! Mẹ con muốn đề phòng biến thái.” Sau đó Minh An lớn tiếng trả lời.
Nghe được lời này, sắc mặt Quan Triều Viễn cũng thay đổi.
“Minh An, con nói chi tiết cho ba biết, rốt cuộc mẹ con đề phòng biến thái gì?” Lúc này Quan Triều Viễn rất nghiêm túc hỏi Minh An.
Minh An nhìn sắc mặt Quan Triều Viễn hơi thay đổi, có chút sợ hãi nói: “Ba ơi, sau ba lại nghiêm túc như vậy? Minh An sợ lắm.”
Đôi mắt to tròn của Minh An chớp chớp, sau đó chui vào trong lòng ngực của Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn lập tức cảm thấy có chút áy náy, Minh An vẫn là con nít, vẻ mặt nghiêm túc của anh lúc nãy chắc chắn đã làm cậu bé sợ.
Cho nên, anh duỗi tay vỗ về sau lưng Minh An, giọng điệu ôn hoà tiếp tục hỏi: “Minh An đừng sợ, ba chỉ lo mẹ con bị người xấu hại thôi, con có hiểu không?”
“Con hiểu rồi.” Minh An ngửa đầu lên nhìn ba đang ôm mình, cậu bé gật đầu.
“Vậy con phải cẩn thận nói cho ba biết rốt cuộc chuyện như thế nào.” Quan Triều Viễn nuông chiều xoa đầu Minh An.
Sau đó, Minh An cố gắng nhớ lại những gì mẹ và dì Kiều nói hôm đó, nói ý đại khái cho Quan Triều Viễn.
Khi Quan Triều Viễn biết có một đồng nghiệp nam động tay động chân với Tô Lam, anh không khỏi giận dữ, chỉ là ngại có Minh An ở đây, anh không tiện để bộc lộ ra.
Sau đó, Quan Triều Viễn đưa Minh An đồ chơi để chơi, rồi gọi điện cho Lâm Minh kêu anh ta vào thư phòng mình.
“Chuyện lần trước tôi kêu cậu điều tra thế nào rồi?” Sắc mặt Quan Triều Viễn âm trầm hỏi.
Nhìn thấy sắc mặt anh có vẻ không đúng, Lâm Minh cẩn thận đặt một túi giấy lên bàn làm việc: “Hai ngày trước tôi đã nhận được thông tin về người quấy rối cô Tô ở trạm xe công cộng, chỉ là tôi thấy anh bận quá, cho nên không kịp đưa cho anh.”
Nghe vậy, Quan Triều Viễn bất mãn liếc mắt nhìn Lâm Minh, sau đó duỗi tay cầm lên túi giấy, vội vàng mở ra, cũng lấy tài liệu bên trong xem kỹ.
Lâm Minh đứng bên cạnh, có chút lo sợ, bởi vì ánh mắt vừa rồi của Quan Triều Viễn khá bất mãn.
Đâu phải là anh ta không kịp đưa cho Quan Triều Viễn, mà là nội dung điều tra thật sự có thể kích nổ quả bom nặng ký của Quan Triều Viễn. Bởi vì nội dung điều tra không chỉ là tên đồng nghiệp nam động tay động chân với Tô Lam, mà còn cả tình huống của Tô Lam ở công ty Khải Hàng, có thể nói Tô Lam đang rất khó khăn trong công ty này, hơn nữa tên Lam Dịch Bân kia quấy rối không thành còn cắn ngược lại một cái, thật sự khiến người ta rất bực mình, Lâm Minh sợ Quan Triều Viễn sẽ tự mình ra trận đánh cho tên Lam Dịch Bân kia một trận!
Quả nhiên, Quan Triều Viễn nhìn thấy những thông tin và ảnh chụp, ánh mắt lập tức nham hiểm và hung ác dần, duỗi tay ném tài liệu trong tay lên bàn sách.
Bởi vì anh dùng sức quá mạnh, có vài tài liệu và ảnh chụp đều rơi xuống mặt đất.
Lâm Minh không dám thở mạnh, khom lưng nhặt tài liệu và ảnh chụp lên, nhẹ nhàng đặt về chỗ cũ.
Quan Triều Viễn ngồi trên ghế xoay, hồi lâu cũng không nói lời nào, sắc mặt âm trầm khiến người nhìn sợ hãi.
Bây giờ anh có thể chắc chắc tên đồng nghiệp nam quấy rối Tô Lam trong lời Minh An chính là Lam Dịch Bân này, Tô Lam dám nhét một con dao gọt hoa quả vào trong túi, có thể biết thường ngày Lam Dịch Bân kia đã đi tới trình độ nào rồi.
“Tổng giám đốc Quan, có phải tìm người dạy dỗ lại Lam Dịch Bân không?” Thấy anh hồi lâu cũng không nói lời nào, Lâm Minh đành phải cẩn thận hỏi.
Chần chờ một chút, Quan Triều Viễn lại cười lạnh nói: “Không cần, người này tôi muốn tự mình ra tay.”
“Anh...” Lâm Minh còn muốn nói gì đó.
Quan Triều Viễn lại ngắt lời anh ta, ra lệnh nói: “Phái người theo dõi nhất cử nhất động của Tô Lam, cả hướng đi của Lam Dịch Bân và Tôn Ngọc Như kia, cứ hai tiếng báo lại cho tôi một lần!”
“Vâng.” Lâm Minh gật đầu, vừa định lui ra ngoài, lại bị Quan Triều Viễn gọi lại.
Quan Triều Viễn cúi đầu suy nghĩ một chút, mới nói: “Tìm hiểu tình hình bản thảo dự toán trong tay Tô Lam bây giờ, tôi muốn thông tin chi tiết.” “Đã rõ.” Lâm Minh đáp lại, sau đó đi ra ngoài.