Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 302: Chương 302: Lễ phục dạ hội




Sáng thứ bảy, Tô Lam nhìn máy tính hồi lâu, kiểm tra toàn bộ bản thảo dự toán mà cô đã làm, phát hiện gần như hoàn hảo không một khuyết điểm, không thể sửa lại chỗ nào nữa.

Nhìn đồng hồ treo tường, đã gần trưa, Kiều Lệ đã hỏi thăm thông tin của cấp trên giúp cô, đến bây giờ vẫn chưa về, thời gian càng lúc càng gấp gáp, Tô Lam không nhịn được, đứng lên đi lại trong phòng.

Mười hai giờ trưa, đột nhiên Tô Lam nghe được tiếng mở khóa ngoài cửa, cô vội vàng bước lên hai bước, mở cửa ra.

Quả nhiên, là Kiều Tâm trở về.

“Thế nào rồi?” Tô Lam vội vàng kéo Kiều Tâm vào.

“Trước tiên cho tớ uống chút nước được không?” Lúc này Kiều Tâm đang thở hổn hển.

Tô Lam vội vàng xoay người rót một ly nước ấm cho cô, Kiều Tâm ngửa đầu uống cạn.

Sau đó lấy một tấm thiệp mời màu đỏ rực từ trong túi đưa cho Tô Lam.

Nhìn tấm thiệp mời trong tay Kiều Tâm, Tô Lam không khỏi nhíu mày hỏi: “Đây là gì?”.

||||| Truyện đề cử: Nhân Xà |||||

“Cậu nhìn thử không phải sẽ biết sao.” Kiều Tâm cười, sau đó xoay người ngồi trên sô pha, dùng khăn tay làm quạt.

Tô Lam cúi đầu mở thiệp mời ra xem, chỉ thấy phía trên ghi tiệc từ thiện tối nay tổ chức ở khách sạn Hilton Giang Châu.

“Cậu có biết thiệp mời buổi tiệc từ thiện tối nay khó lấy thế nào không? Thiệp mời này là cấp trên của tớ, đêm nay anh ấy phải dẫn vợ của mình đi nghỉ mát, cho nên mới có hời cho cậu đó!” Kiều Tầm dùng giọng điệu vĩ đại kể công.

Lúc này, Tô Lâm mới ngầm hiểu được: “Ý cậu là ông chủ của công ty phần mềm Khải Hàng sẽ đến buổi tiệc từ thiện tối nay đúng không?” “Đúng!” Kiều Tâm gật đầu. Sau đó giải thích: “Loại người như ông chủ công ty lớn sẽ không xuất hiện trước công chúng, hơn nữa cậu cũng không thể nghênh ngang vào nhà người khác được, trừ khi có nhân vật quan trọng dẫn tới. Cho nên tiệc từ thiện tối nay chính là cơ hội duy nhất của cậu. Nhưng tớ cũng phải nhắc nhớ cậu, đêm nay anh ta sẽ dẫn vợ mới của mình tới tham gia tiệc tối, đến lúc đó cậu chỉ cần dẫn anh ta rời khỏi vợ mới là được!” “Sao tớ dẫn anh ta rời khỏi vợ mới được?” Tô Lam vừa nghe đã thấy khó khăn, những người vừa mới thay vợ nhất định sẽ rất lưu luyến với người vợ mới của mình, chắc chắc đi tới đâu cũng có đôi có cặp, nếu muốn dẫn một người rời đi là rất khó.

Lúc này, bỗng nhiên Tô Lam nhắm thắng tới người Kiều Tâm.

Nhìn thấy Tô Lam dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm mình, Kiều Tâm lập tức cảnh giác nói: “Có phải cậu lại có âm mưu gì với tớ không?”

“Kiều Tâm, bây giờ chỉ có cậu mới giúp tớ được!” Tô Lam nắm lấy cánh tay Kiều Tâm, ra vẻ cầu xin.

Nhìn thấy Tô Lam như vậy, Kiêu Tâm chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Tớ đồng ý là được rồi, cậu đừng dùng ánh mắt nũng nịu đó nhìn tớ, tớ không phải đàn ông nhưng tớ cũng không chịu nổi đâu, cả người nổi hết da gà rồi!”

Thấy Kiều Tâm đồng ý rồi, Tô Lam lập tức đứng lên, vừa đi tới máy tính vừa nói: “Đúng rồi, tớ không có quần áo đi tiệc từ thiện tối, cậu cho tớ mượn một bộ với! Nói xong cúi đầu đọc tài liệu.

Kiều Tâm vừa nghe như vậy, không khỏi đứng lên kháng nghị: “Này, không phải cậu nhân lúc cháy nhà đi hôi của đấy chứ? Tớ vừa mới mua hai chiếc váy dạ hội tận mấy nghìn tệ, cậu nghĩ hay đấy!”

“Chỉ mượn mặc một lần, cũng không lấy luôn mà.” Tô Lam buồn cười liếc mắt nhìn Kiều Tâm.

“Cậu đang tra cứu cái gì vậy?” Kiều Tâm đi tới, nhìn thấy Tô Lam đang tìm kiếm ảnh chụp.

Tô Lam vừa chuyên tâm tìm vừa trả lời: “Tìm hai tấm ảnh của ông chủ công ty phần mềm Khải Hàng, nếu không buổi tiệc từ thiện tối có nhiều người như vậy, chúng mình biết ai với ai chứ!”

“Đúng!” Kiều Tâm giơ ngón cái cho Tô Lam.

Sau đó, Tô Lam sao chép hai bức ảnh của ông chủ công ty phần mềm Khải Hàng gửi vào điện thoại của mình, Kiều Tâm cau mày nói: “Cậu nói xem cho dù cậu tìm được ông chủ rồi, có cơ hội nói chuyện với anh ta, nhưng bây giờ anh ta đã bị người vợ mới mê cho như điếu đổ, có lẽ cho dù biết vợ mới của mình vung tiền sau lưng cũng không quản, huống chi chưa chắc anh ta đã tin!” Nghe vậy, Tô Lam cũng nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu mới trả lời: “Bây giờ tớ chỉ còn một con đường này, nếu như anh ta thật sự không tin, tớ cũng không còn cách nào khác. Nhưng có lẽ anh ta sẽ tin đấy, dù sao không phải anh ta vẫn còn đứa con trai sao? Cũng không thể trơ mắt nhìn giang sơn mình vất vả gầy dựng bị người phụ nữ kia đánh sụp được? Dù sao anh ta cũng phải nghĩ vì con trai mình chứ?”

“Ai da, đàn ông bây giờ đều **** ***** lên não, chỉ cần nửa người dưới thoải mái là được, ai quan tâm đến con cái chứ? Không phải ông ba cặn bã của cậu cũng như vậy sao?” Kiều Tâm thở dài nói.

Nghe thấy vậy, Tô Lâm không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng. Gần đây bận dự án bản thảo dự toán, cũng không liên lạc với mẹ, không biết trong nhà thế nào rồi, có lẽ Tô Mạnh Cương kia vẫn còn đóng quân ở nhà của mẹ, còn có chuyện của Tô Yên và Trịnh Hạo, nếu như anh ta tham gia vào có lẽ mọi chuyện còn tệ hơn!

Nhìn thấy vẻ buồn bực của Tô Lam, Kiều Tâm vội vàng nói: “Xin lỗi, tớ chỉ lỡ miệng nói thôi.”

Nhìn thấy vẻ áy náy của Kiều Tâm, Tô Lam lại rộng lượng cười: “Được rồi, cậu và tớ cũng biết trên người nhau có mấy cộng lông tơ luôn mà, tớ cũng không có gì không vui cả, được chưa?”

“Đúng vậy.” Kiều Tâm cười hì hì.

Sau đó, Kiều Tâm dẫn Tô Lam vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, lấy một bộ váy dạ hội cực kỳ xinh đẹp ướm thử lên người Tô Lam.

“Đây là hôm trước tớ dùng hai nghìn tệ để mua đấy, vẫn chưa mặc lần nào, đêm nay có hời cho cậu rồi!”

Tô Lam cầm lấy bộ váy quan sát, không khỏi xấu hổ, khó xử nói: “Tớ chỉ đi làm việc, không phải đi thi sắc đẹp, có cần phải mặc chói mắt như vậy không? Hơn nữa chiếc váy này... Vậy đó, tớ không mặc đâu!” Đây là một chiếc váy dạ hội màu da, thuộc về kiểu xuyên thấu, những bộ phận quan trọng đều được đính đá bạc lên, mặc dù hơi xuyên thấu nhưng lại rất tôn dáng, khiến cho người ta có cảm giác gợi cảm nhưng lại có khí chất thanh tao, trước kia cũng có nhiều minh tinh mặc nó đi thảm đỏ.

Tô Lam nhìn chăm chú, thấy trong tay Kiều Tâm là một bộ váy đỏ dài, phía trước cổ áo là kiểu yếm, hai bên vai lộ hết ra, nhưng những chỗ khác rất kín đáo.

Cho nên, Tô Lam duỗi tay chộp lấy bộ váy này từ trong tay Kiều Tâm: “Tớ muốn cái này!”

“Cậu đừng hối hận đấy!” Kiều Tâm hài hước nhìn Tô Lam chằm chằm, mỉm cười nói.

Tô Lam cảm giác nụ cười cô ấy có chút gian xảo, cúi đầu nhìn thử bộ lễ phục dạ hội trong tay, lúc mắt cô nhìn thấy mặt sau của bộ váy dạ hội, cô không khỏi tái mặt lại vì kinh ngạc! Bởi vì bộ lễ phục này kiểu hở lưng, phía sau lưng trống không, hơn nữa chỉ cần không chú ý một chút sẽ hở mông, có lẽ mặc như thế này mới lộ ra được đường cong của mông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.