Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 374: Chương 374: Cô cũng có đời sống tình cảm




Cuối cùng, Tô Lam đành bất lực nhìn Quan Triều Viễn: “Này anh nói thật đi, anh nghĩ cho lòng tự trọng của em đúng không?”

Nghe vậy Quan Triều Viễn mím môi cười, nắm chặt tay Tô Lam nói: “Thật ra trong lòng anh thấy vô cùng cảm ơn người bạn trai cũ trời đánh của em, nếu anh ta không lên giường trước thì anh nào có cơ hội lụm được đồ quý giá như vậy.”

Lời của anh khiến Tô Lam ngoảnh mặt lại cười, sau đó cô nói bằng giọng rất đứng đắn: “Có cần em nhờ người tìm phương thức liên lạc của anh ta giúp anh không? Để anh đích thân cảm ơn anh ta hoặc có thể gửi tặng anh ta một huy chương danh dự.”

“Vậy thì không cần, anh sợ anh ta hối hận quay lại bắt em đi mất, vậy chẳng phải anh lỗ nặng rồi sao?” Quan Triều Viễn cũng cố xị mặt ra, nghe vô cùng nghiêm túc.

Ngay sau đó Tô Lam và Quan Triều Viễn đều không khỏi bật cười.

Rồi bỗng hai người nhìn nhau, vừa cười vừa nắm tay nhau.

Ăn xong bữa trưa, Quan Triều Viễn dắt tay Tô Lam rời khỏi nhà hàng.

Sau khi lên xe, Tô Lam nhìn qua cửa kính xe thấy Diệp Vĩnh Thành dìu cô gái đẹp cùng ăn bữa trưa với anh ta khi nãy ra khỏi một phòng khám tư cách nhà hàng không xa.

Có thể thấy Diệp Vĩnh Thành rất quan tâm cô gái đẹp đó, luôn dìu đỡ cô ấy, thỉnh thoảng còn chạm vào phần da mặt bị Hồ Mỹ Ngọc cào của cô ấy.

“Xem ra lần này Diệp Vĩnh Thành tìm được tình yêu đích thực rồi.” Nhìn Diệp Vĩnh Thành lái chiếc xe thể thao mui trần đưa cô gái đẹp rời đi, Tô Lam mới quay đầu nhìn qua Quan Triều Viễn ngồi cạnh mình.

Quan Triều Viễn lại cong môi nói: “Tuy con người Diệp Vĩnh Thành không tệ nhưng suy cho cùng vẫn là cậu ấm, thường thì cậu ta sẽ không nảy sinh tình cảm đâu.”

Nghe thấy câu này, Tô Lam không kìm được mà nói: “Chi bằng nói người đàn ông nào cũng vậy, đến cuối cùng đều bị đàn ông các anh tổn thương.”

“Này, em đừng vơ đũa cả nắm được không? Thật ra đàn ông cũng biết đau lòng mà.” Quan Triều Viễn cãi lại.

“Kiểu như Đoàn Chính Thuần, mối tình nào cũng rất mùi mẫn nhưng đến nhanh, đi còn nhanh hơn, mà gặp người phụ nữ nào cũng động lòng đúng không?” Tô Lam chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt.

“Đấy là Diệp Vĩnh Thành, không liên quan đến anh.” Quan Triều Viễn lập tức thanh minh cho mình.

Không hiểu sao về khoản này Tô Lam lại có chút đồng cảm với Hồ Mỹ Ngọc, tuy cô ta không vô tội nhưng chung quy cũng do Diệp Vĩnh Thành là người có tình cảm nhanh đến, nhanh đi.

“Xem ra lần này Hồ Mỹ Ngọc động lòng với Diệp Vĩnh Thành thật rồi.” Quan Triều Viễn bỗng lên tiếng.

“Xem ra cho dù là người tốt hay xấu, chỉ cần động lòng thì đến cuối cùng đều sẽ đau lòng.” Tô Lam cảm xúc dâng trào.

Nghe vậy Quan Triều Viễn thở dài nói: “Xem ra hôm nay anh ra ngoài chưa xem lịch, không nên dẫn em đến nhà hàng đó ăn cơm, gặp phải người không nên gặp.”

Nhìn dáng vẻ áy náy của Quan Triều Viễn, Tô Lam ôm lấy cánh tay anh: “Kiếp trước em và Hồ Mỹ Ngọc có oan nghiệt, đi đến đâu cũng có thể chạm mặt, xem ra em phải đi thắp vài nén hương rồi.”

Quan Triều Viễn mím môi cười, sau đó anh bỗng đưa tay ra gỡ chiếc khăn lụa trên cổ Tô Lam, sau đó vứt nó qua ghế xe bên cạnh.

“Làm gì đó? Trông em thế này sao có thể ra ngoài gặp người khác...” Tô Lam kinh ngạc, ngước mắt nhìn chằm chằm Quan Triều Viễn, tay cô đặt trước cổ mình.

Chỉ thấy sau đó Quan Triều Viễn bỗng lấy một chiếc khăn lụa từ trong túi áo rồi vòng nó quanh cổ cô như đang làm ảo thuật.

Tô Lam bất giác mở to mắt, hai tay Quan Triều Viễn có chút vụng về nhưng cũng rất cẩn thận đeo chiếc khăn lên cổ cô.

Tô Lam cúi đầu nhìn, là một chiếc khăn lụa thật màu trắng in hình hoa xanh, hoa văn đơn giản khoáng đạt, đẹp hơn chiếc khăn cô được tặng khi nãy không biết bao nhiêu lần.

“Thích không?” Quan Triều Viễn quan sát Tô Lam một lát rồi hỏi.

Tô Lam nhìn chiếc khăn lụa trên cổ, cười gian xảo nói: “Cũng tạm.”

Nghe xong Quan Triều Viễn liền nói với Lâm Minh đang ngồi phía trước lái xe: “Lâm Minh, đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố!”

“Vâng.” Lâm Minh ngồi phía trước gật đầu.

Tô Lam vội nói: “Đến trung tâm thương mại làm gì? Em sắp muộn giờ làm rồi.”

Quan Triều Viễn liếc mắt nhìn qua Tô Lam, ung dung nói: “Chẳng phải em nói chiếc khăn đó cũng tạm sao? Anh đưa em đi mua cái em thích.”

“Em hài lòng với chiếc này rồi, không cần mua nữa.” Nghe câu này, Tô Lam vội ôm lấy cánh tay anh, nói.

“Phải không? Sao anh cảm giác em đang nói dối.” Quan Triều Viễn đang cố ý trêu Tô Lam.

Tô Lam hết cách, chỉ đành cúi đầu nhìn chiếc khăn quấn trên cổ mình: “Đây là chiếc khăn đẹp nhất em từng mang trong cuộc đời, cảm ơn anh.”

Nói xong, cô tiến lên ôm Quan Triều Viễn, nặng nề hôn một phát lên má anh.

Quan Triều Viễn được hôn, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt toát lên vẻ vui sướng, sau đó anh hài lòng nói: “Vậy còn được.”

Nói xong, anh ngẩng đầu nói với Lâm Minh ngồi phía trước: “Lâm Minh, không cần đi nữa.”

“Vâng.” Lâm Minh gật gật đầu, chiếc xe chuyển hướng về phía văn phòng của Khải Hàng.

Thấy xe chuyển hướng về phía Khải Hàng, Tô Lam mới hơi yên tâm, cô thầm mắng Quan Triều Viễn một câu rồi tựa đầu lên vai anh, cô hạnh phúc nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hỏi: “Có phải anh bảo nữ thư ký đi mua khăn không?”

“Anh đích thân đi mua.” Quan Triều Viễn trả lời.

Tô Lam mím môi cười: “Chẳng trách.”

“Ý em là gì?” Quan Triều Viễn cau mày hỏi.

“Có mắt nhìn như vậy.” Tô Lam mở to mắt, ngẩng đầu nhìn anh cười.

“Cũng tạm.” Quan Triều Viễn liếc nhìn cô một cái sau đó đưa tay để đầu cô tựa vào vai mình một lần nữa.

Tô Lam ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay anh, lại nhắm mắt lại.

Cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng như sứ, tay Quan Triều Viễn ôm trọn lấy tay cô, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, hai người dựa sát vào nhau...

Tô Lam bước nhanh vào phòng làm việc, lúc này các nhân viên tổ sáu đã ngồi hết vào vị trí nhưng còn mấy phút nữa mới đến giờ làm việc.

Chị Tiểu Lệ lanh mắt bước tới nhìn chiếc khăn lụa trên cổ Tô Lam, vô cùng kinh ngạc nói: “Giám đốc Tô, khăn lụa của cô thật đẹp!”

“Thật sao?” Nghe vậy Tô Lam thấy rất vui, cô đưa tay chỉnh lại mái tóc dài.

“Đương nhiên rồi, đây chính là mẫu mới nhất của Hermes trong năm nay, đơn giản phóng khoáng, thủ công tỉ mỉ, phải mấy nghìn tệ đấy!” Chị Tiểu Lệ nói.

Tô Lam lập tức chạm vào chiếc khăn, ngỡ ngàng hỏi: “Đắt vậy sao?”

Nghe vậy, có mấy nhân viên nữ nói đùa: “Giám đốc Tô, đến giá tiền cô cũng không biết, chắc là được bạn trai tặng nhỉ?”

“Vậy còn phải hỏi sao?” Chị Tiểu Lệ cười nói.

“Trợ lý Lâm là một tác giả lớn, giám đốc Tô, cô thật tốt số, trợ lý Lâm muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn gia thế có gia thế, cô đúng là bắt được chàng rể quý rồi.” Mọi người đều đùa trêu Tô Lam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.