Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 375: Chương 375: Sa sầm mặt




Trong phút chốc Tô Lam bị nói đến đỏ mặt, nhưng càng giải thích thì càng dễ bị hiểu lầm nên cô đành im lặng, sau đó tìm cái cớ đi vào phòng làm việc của mình.

Ngồi trước bàn làm việc, Tô Lam cảm thấy cứ tiếp tục bị hiểu lầm như vậy cũng không ổn nên buổi chiều cô gửi tin nhắn cho Quan Triều Viễn nói mình có hẹn với Kiều Tâm, sẽ về muộn một chút.

Tô Lam vừa bước vào căn hộ chung cư thuê chung với Kiều Tâm, vừa vào đến cửa, Kiều Tâm nhìn thấy Tô Lam liền cười nói một cách ngạc nhiên: “Wow, sao hôm nay cậu lại rời xa nhà tư bản để về đây?”

“Tớ rất nhớ cậu nên về thăm cậu đó.” Tô Lam cười nói.

Kiều Tâm khoanh hai tay trước ngực, nhìn cô đánh giá một lượt từ trên xuống dưới rồi nghiêm túc nói: “Cậu nhớ tớ? Tớ không tin đâu, thành thật khai mau, rốt cuộc cậu về làm gì?”

Tô Lam xấu hổ đi đến trước mặt Kiều Tâm nói: “Tớ về lấy quần áo và đồ dùng hằng ngày của tớ.”

Nghe vậy Kiều Tâm mới đưa tay đặt lên vai Tô Lam: “Tớ biết thừa cậu trọng sắc khinh bạn, nếu không phải về lấy quần áo thì còn lâu cậu mới về.”

“Tối nay tớ mời cậu ăn cơm, thế nào hả? Lâu lắm rồi hai chúng ta không tụ tập.” Tô Lam nịnh nọt nói.

Kiều Tâm lại bĩu môi: “Ăn cơm, nhà tư bản nỡ nhường cậu cho tớ một đêm sao?”

“Kệ anh ấy đi.” Tô Lam gặp được Kiều Tâm, trong lòng cô có rất nhiều điều muốn nói, nên cô quyết định tối nay sẽ đi ăn cơm với Kiều Tâm.

Thấy Tô Lam rất kiên quyết, Kiều Tâm bèn vỗ vai cô: “Vậy đêm nay không say không về.”

“Còn phải uống rượu sao?” Tô Lam hơi cau mày.

“Sao nào? Giờ nhà tư bản quản chặt vậy sao? Đến tụ tập với chị em một lúc cũng không được sao?” Kiều Tâm cố ý nói khích.

Tô Lam liền tự tin vỗ ngực nói: “Anh ấy không quản nổi tớ, chúng ta đi ăn lẩu thôi.”

Sau đó Kiều Tâm dẫn Tô Lam đến trước tủ quần áo trong phòng ngủ.

Tô Lam thấy một chiếc vali trước tủ quần áo, cô bất giác cau mày: “Bên trong là thứ gì?”

“Đều là quần áo và đồ dùng hằng ngày của cậu, tớ đã đóng gói cho cậu từ lâu rồi, tớ biết thể nào hai ngày này cậu cũng sẽ đến lấy.” Kiều Tâm ôm cánh tay Tô Lam nói.

Nghe vậy Tô Lam vô cùng cảm động, cười nói: “Tớ biết cậu quan tâm tớ nhất mà.”

Lúc này, Kiều Tâm bỗng tỏ ra buồn bã: “Haiz, cậu và Xuân Xuân đều đi rồi, giờ tớ sống một mình thật là trống trải mà!”

“Vậy cậu mau tìm một người tốt rồi gả đi, sau đó sinh một bé gái, cậu sẽ không cô đơn nữa, cậu sẽ nhận ra ngày nào mình cũng phải chật vật.” Tô Lam quá hiểu tình cảnh làm mẹ rồi, nhưng dù ngày nào cũng phải chật vật cô cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

“Tớ cũng muốn vậy nhưng tớ phải tìm được người tốt đã.” Kiều Tâm chu môi nói.

Lúc này trong đầu Tô Lam bỗng nảy là một suy nghĩ, nhưng lại không dám nói ra, chỉ đành đợi trở về bàn bạc với Quan Triều Viễn rồi mới quyết định.

Tối nay Tô Lam và Kiều Tâm đến quán lẩu mà trước đây bọn họ thường tới, mỗi người uống mấy chai rượu đã bắt đầu cảm thấy choáng đầu, nhưng cảm giác vừa nói luyên thuyên với chị em vừa thường thức đồ ăn ngon thật sảng khoái, Tô Lam cảm thấy lâu rồi mình chưa vui như vậy.

Mười giờ tối Tô Lam mới kéo vali, xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra khỏi quán lẩu cùng Kiều Tâm.

“Kiều Tâm, tớ... Tiễn cậu về nhé, một phụ nữ độc thân gặp phải cướp giật thì phiền lắm, nhỡ người ta cướp tiền cướp sắc.” Tô Lam ngà ngà say, cô kéo tay Kiều Tâm nói.

“Cướp sắc cũng không tệ, chưa biết chừng còn là một anh đẹp trai.” Kiều Tâm cũng uống đến loạng choạng, cô ấy toét miệng cười.

“Bỏ đi, nhỡ gặp phải ông già thì cậu khóc đến chết sao?” Tô Lam nói một câu liền tiến lên, đưa tay ra chặn một chiếc xe taxi.

Bỗng lúc này có một ánh mắt sâu xa lướt qua trong màn đêm.

Nhìn dáng vẻ uống say đến loạng choạng của Tô Lam, Quan Triều Viễn đanh mặt lại, anh bước thẳng tới.

“Sao em lại uống ra nông nỗi này?” Quan Triều Viễn nắm chặt lấy cổ tay Tô Lam.

Cảm nhận được tay mình bị nắm chặt, Tô Lam ngước mắt, đột nhiên nhìn thấy Quan Triều Viễn, cô bỗng cười ngây ngô.

“Kiều Tâm, nhà tư bản đến đón tớ rồi!”

Kiều Tâm đi tới, nhìn Quan Triều Viễn mặc bộ âu phục đen rồi đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, cô ấy nhoẻn miệng cười nói: “Đúng nhỉ, đúng là nhà tư bản rồi.”

Nghe thấy lời bọn họ nói, vẻ mặt Quan Triều Viễn vô cùng khó coi.

Lúc này Lâm Minh đi tới xách chiếc vali trước mặt Tô Lam.

Sau đó Quan Triều Viễn dặn dò: “Lâm Minh, cậu đưa cô Kiều về nhà đi.”

“Vậy anh thì sao?” Lâm Minh cau mày nói.

“Tôi bắt taxi về.” Quan Triều Viễn nói xong dắt tay Tô Lam đi về phía một chiếc xe taxi.

Lâm Minh đặt vali vào trong cốp xe sau đó lịch sự nói với Kiều Tâm: “Cô Kiều, mời cô lên xe.”

“Ai vậy? Tại sao tôi phải lên xe anh?” Kiều Tâm lườm Lâm Minh một cái rồi xoay người bỏ đi.

Lâm Minh biết người phụ nữ trước mặt uống say rồi, có nói cô ấy cũng không nghe, anh ta bước nhanh tới nắm chặt lấy cánh tay của Kiều Tâm, dứt khoát đưa cô lên xe.

Mười mấy giây sau, chiếc xe Bentley biến mất trong màn đêm.

Ghế sau xe taxi, Tô Lam say đến mức ngồi nói lảm nhảm.

“Kiều Tâm, chúng ta uống tiếp, hôm nay... Không say không về...”

Quan Triều Viễn nhìn dáng vẻ thần kinh của Tô Lam, anh cau mày lạnh lùng nói: “Kiều Tâm đã đi rồi, em yên lặng một chút đi, uống đến mức không biết mình là ai luôn.”

“Hả...” Tô Lam dựa vào vai Quan Triều Viễn, cô nhắm mắt, chảy cả nước miếng vào vai anh.

Tuy Quan Triều Viễn không vui nhưng vẫn lấy khăn tay ra lau sạch nước miếng trên miệng cô.

Lúc này anh tài xế taxi cười ha hả nói: “Đây là bạn gái anh sao?”

“Là mẹ trẻ luôn rồi.” Quan Triều Viễn cau mày trả lời.

“Hai người là vợ chồng sao? Tôi nói này người vợ này của anh cần được dạy dỗ lại một chút, một phụ nữ lại say thành ra như vậy sao mà chấp nhận được? Tôi nói anh nghe, anh không được chiều chuộng người phụ nữ này quá, lúc cần dạy thì phải dạy, đánh một trận nặng tay thì sau này cô ta không dám nữa đâu.” Anh tài xế thẳng thắn nói.

“Anh là tài xế lái xe thì tập trung lái xe đi, chuyện nhà người khác không đến lượt anh quan tâm!” Quan Triều Viễn đáp lời tài xế một cách không vui.

Tài xế nhìn lướt qua, sau đó vội vàng nói: “Tôi chỉ nói đùa, nói đùa thôi.”

Quan Triều Viễn lườm tài xế một cái rồi không nói gì nữa, nhưng anh càng không vui.

Rất nhanh, taxi đã dừng trước cổng biệt thự.

Quan Triều Viễn ném một tờ một trăm tệ lên ghế xe, đồng thời nói một câu: “Khỏi trả tiền thừa!”

Sau đó Quan Triều Viễn kéo Tô Lam xuống xe.

Thấy không phải trả lại mấy chục tệ, anh tài xế toét miệng cười: “Cảm ơn nhé.”

Lúc Quan Triều Viễn dìu Tô Lam say bí tỉ vào phòng khách, Minh An đang ngồi đợi bọn họ trên sô pha liền chạy qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.