Tô Lam đảo mắt một cái, không vội đặt điện thoại xuống mà tiếp tục nói chuyện qua điện thoại: “Chồng à, bây giờ em cứ ngửi thấy mùi dầu mỡ là muốn nôn, nên chúng ta ăn gì thanh đạm chút nhé? Được rồi, được rồi, vậy buổi trưa chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện tiếp, tạm biệt chồng!”
Nói xong thở mạnh một hơi, Tô Lam cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu, cô sững sờ tại chỗ!
Ôi trời! Sao Quan Triều Viễn lại im lặng không tiếng động gì đứng ở trong văn phòng, mà mắt còn đang nhìn chằm chằm vào cô.
Hẳn là anh đã nghe được những lời cô vừa mới nói lúc nãy, Tô Lam lập tức cúi đầu, lúc này cô không dám nhìn Quan Triều Viễn.
Một số nhân viên thì cười thầm, một số cúi đầu im lặng, giám đốc bộ phận tài chính Tào Kiến Lập đang đứng cạnh Quan Triều Viễn vội vàng đi đến nói: “Tô Lam, sao cô lại gọi điện thoại riêng tư trong khi đang làm việc vậy? Thật là!”
“Giám đốc, thành thật xin lỗi.” Tô Lam đứng lên, nơm nớp lo sợ.
Tô Lam lén liếc mắt nhìn Quan Triều Viễn, phát hiện sắc mặt của anh không thay đổi, vẫn bộ dáng lạnh lùng như cũ, ánh mắt thâm sâu không thể nhìn ra được là anh đang vui hay tức giận.
“Tổng giám đốc Quan, anh cũng hiểu rõ con người Tô Lam rồi đó, liều mạng làm việc. Bình thường cô ấy sẽ không trả lời các cuộc gọi cá nhân ở nơi làm việc, bây giờ không phải là…đang mang thai sao? Tôi đoán chồng cô ấy ở nhà đang rất lo lắng cho cô ấy.” Tào Kiến Lập ở bên cạnh Quan Triều Viễn không ngừng nói những lời tốt đẹp giúp Tô Lam.
Nhưng không giải thích thì tốt hơn, vì lời giải thích này, càng khiến cho Tô Lam lại cảm thấy càng khó xử hơn?
“Cho dù có bất kỳ lý do gì đều không được trả lời các cuộc gọi riêng tư trong giờ làm việc, cô ấy sẽ bị trừ điểm chuyên cần trong tháng này để cảnh cáo!” Dứt lời, Quan Triều Viễn xoay người rời khỏi văn phòng.
“Tổng giám đốc Quan, ngài đi thong thả!” Tào Kiến Lập đi theo sau tiễn anh ra ngoài.
Kiều Tâm cau mày lại và lắc đầu, than thở với Tô Lam.
Tô Lam tức tối ngồi lại chỗ ngồi của mình, tiền chuyên cần một tháng tới năm trăm tệ nhiều như vậy nói trừ là trừ, tên tư bản độc ác này, số tiền này gần như chi đủ tiền mua đồ ăn một tháng của nhà cô.
Sau khi Tào Kiến Lập tiễn Quan Triều Viễn đi, anh ta bước tới trước mặt Tô Lam, đấm ngực dậm chân nói: “Tô Lam à Tô Lam, đây là lần đầu tiên tổng giám đốc Quan xuống thị sát, sao cô lại bị anh ấy nhắm trúng rồi? Chắc nguyên nhân không chỉ có mình cô, có lẽ tổng giám đốc Quan có ấn tượng không tốt với những người trong bộ phận tài chính của chúng ta, cô cứ coi đó là một lời cảnh báo, từ từ suy ngẫm!”
“Lần sau tôi sẽ chú ý hơn.” Tô Lam chỉ có thể cúi đầu thừa nhận sai lầm của mình.
“Haizz...” Tào Kiến Lập chắp tay sau lưng thở dài rồi trở về phòng làm việc.
Sau khi Tào Kiến Lập rời đi, Kiều Tâm đến gần cô, nhỏ giọng: “ Diễn kịch trông chân thật quá cũng không được!”
“Đừng có mà hả hê, cơm trưa của tháng này đều do cậu mời đó, tiền chuyên cần của tớ đều không còn rồi.” Tô Lam liếc nhìn Kiều Tâm đang hả hê.
“Thật giả gì cậu cũng có chồng rồi, còn tới phiên tớ mời cơm sao?” Kiều Lệ nói xong quay về.
“Trọng tiền khinh bạn!” Cô lẩm bẩm, tự nhủ trong lòng bản thân cô thật xui xẻo.
Đến gần trưa, đột nhiên di động của Tô Lam nhận được một tin nhắn.
“Trưa nay tôi sẽ đợi cô ở nhà hàng thủ phủ Vọng Giang Lâu, Viễn.”
Một chữ Viễn khiến Tô Lam không cần phải suy nghĩ nhiều, nhất định là Quan Triều Viễn. Cũng không biết có phải là cô với anh có mối quan hệ thân thiết như thế nào, mà cuối tin anh lại chỉ sử dụng một từ Viễn.
Nhìn thấy tin nhắn này, Tô Lam cảm thấy khó xử, cô đã có hẹn với Trịnh Hạo rồi phải làm sao đây?
Càng nghĩ, cô càng không dám chọc giận tên diêm vương sống Quan Triều Viễn, cô chỉ có thể gọi điện cho Trịnh Hạo lấy lý do bận công việc nên hẹn khi khác.
Khi cô xem thời gian...
Thấy thời gian cũng không còn sớm, Tô Lam vội vàng gọi vào số điện thoại của Trịnh Hạo, điều tồi tệ nhất là điện thoại của Trịnh Hạo không liên lạc được. Chắc là anh ta đã chỉnh chế độ máy bay, khi anh ta có tiết học hay có cuộc họp thì luôn đặt điện thoại ở chế độ máy bay.
Lúc này, đến giờ tan việc, mọi người đều ra ngoài ăn cơm, Tô Lam cũng thu dọn túi xách rời đi.
Kiều Tâm đi tới mỉm cười nói: “Tớ mời cậu đi ăn miến khoai đỏ thế nào?”
“Không đi được rồi, tớ phải đến Vọng Giang Lâu.” Tô Lam nói bên tai Kiều Tâm.
Kiều Tâm lập tức dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn cô chằm chằm nói: “Khách sạn năm sao sao, bây giờ cậu thật sự là vợ của tổng giám đốc rồi, đưa tớ đi cùng đi?”
Tô Lam nghiêm túc nói: “Nhà tư bản muốn tớ đi đến đó, nhưng tớ còn không biết trong hồ lô đó bán thuốc gì? Nếu cậu muốn đi cùng cũng vừa hay cho tớ thêm can đảm!”
“Thôi vậy, từ nhỏ tớ đã sợ hãi khi nhìn thấy người đứng đầu, cậu đi một mình đi, tớ không chấp nhận nổi!” Vừa dứt lời, Kiều Tâm cong chân bỏ chạy.
Tô Lam lắc đầu, sau đó một mình đi tới Vọng Giang Lâu.
Vọng Giang Lâu là khách sạn năm sao, nằm ngay đối diện với Thịnh Thế. Món ăn ở đây thì không cần phải bàn, giá cả cũng rất ổn, khi có những buổi tụ tập đông người thì Tô Lam mới dùng bữa ở đây, thường thì nơi này không phải là nơi cho người như cô có thể tiêu phí tiền.
Lên lầu hai, Tô Thanh nhìn thoáng qua đã thấy Lâm Minh đang đợi mình ở đầu cầu thang, ở Thịnh Thế này chỉ có anh ta là người duy nhất biết được mối quan hệ thực sự giữa cô và Quan Triều Viễn.1
“Bà chủ, tổng giám đốc Quan ở bên này.” Lâm Minh dẫn Tô Lam đi tới nhà hàng thủ phủ.
Trước khi Tô Lam đi vào, cô nhìn Lâm Minh cười nói: “Trợ lý Lâm, sau này gọi tên tôi được rồi.”
Cách gọi bà chủ này làm cô nghe cảm thấy thật khó xử làm sao, hơn nữa không chừng sau khi cô sinh con rồi thì Quan Triều Viễn sẽ ly hôn với cô. Xưng hô này cũng sẽ không tồn tại được bao lâu, đổi đi đổi lại cũng thật phiền phức.
Lâm Minh cười nói: “Bây giờ cô là cô Quan, nếu tôi gọi cô không đúng thì tổng giám đốc Quan sẽ trách tôi.”
Nghe vậy, trong lòng Tô Lam thắt lại, thầm nghĩ: Là bởi vì Quan Triều Viễn chỉ thị cho Lâm Phong gọi mình như vậy sao?
Một lúc sau, Tô Lam mỉm cười với Lâm Minh, sau đó xoay người đi vào phòng riêng.1
Phòng riêng được trang trí cổ kính rất rộng rãi, chiếc bàn lớn đủ cho cả mười hai người, trên mặt bàn xoay đã bày đầy đủ các món ăn, nhưng trên ghế ngồi lại không có ai.
Tô Lam ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một bóng người mặc vest đen đứng ở cửa sổ nhìn ra cảnh vật bên ngoài.
Có lẽ là sau khi nghe thấy tiếng bước chân của Tô Lam, Quan Triều Viễn quay đầu nhìn lại, nhanh chóng bóp tàn thuốc trong tay để vào gạt tàn, sau đó nói với Tô Lam: “Ăn cơm thôi.”
Quan Triều Viễn ngồi ở vị trí đầu bàn trước, còn Tô Lam nhìn thấy nhiều chỗ ngồi như vậy có chút do dự một lúc, rồi chọn vị trí bên trái của Quan Triều Viễn và ngồi xuống.
Ăn không nói, ngủ không nói, Quan Triều Viễn ngồi thẳng ở trên ghế, chậm rãi ăn, rất tao nhã.
Tô Lam cảm thấy hơi căng thẳng, không khí trong phòng rất ngột ngạt, cách ăn uống yêu thích của cô là vừa ăn vừa trò chuyện, vui vẻ ca hát nói cười.
Được thôi, nhập gia tùy tục, người nhà họ làm như thế nào thì cô cũng làm theo như thế đó, đây chẳng phải là chồng ca vợ hát thường hay nói sao? Tô Thanh nghĩ thầm.
Cầm đũa lên, nhìn món ăn trên bàn xoay, Tô Lam lập tức nhíu mày lại. Bởi vì các món ăn đều là món chay, không phải là món rau sống trộn thì là món rau xào,nếu không thì là đậu phụ chưng, canh đậu phụ.
Trời ạ, bình thường không có thịt cô sẽ không vui, nhưng mà bây giờ cô đã đói lắm rồi? Chạy đến khách sạn năm sao chỉ để cô ăn cơm của hòa thượng sao? Anh thật keo kiệt, hay là anh không ăn mặn? Nếu anh là người ăn chay trường, chẳng phải sau này cô sẽ chịu khổ sao? Sau này đều phải ăn chay mỗi ngày cùng anh ấy sao?1