Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 24: Chương 24: Phát kẹo




“Hả? Vậy… Mẹ, tính chất công việc của anh ấy thường xuyên phải đi công tác, cho nên sáng mai anh ấy vẫn phải đi công tác. Nói là mười ngày nửa tháng thì mới có thể quay về.” Tô Lam vội vàng bịa chuyện.

“Đi công tác mỗi ngày? Những sau này hai đứa phải sống như thế nào?” Sở Thanh Diên nói một cách lo âu.

“Đi công tác có trợ cấp. Vì con và đứa bé nên anh ấy phải tranh thủ kiếm tiền, hết cách rồi.” Tô Lam tiếp lời ngay lập tức.

“Cũng phải, vậy Triều Viễn trở về, nhất định phải bảo nó về nhà ăn cơm.” Nói xong, Sở Thanh Diên cầm giấy đăng ký kết hôn, vừa xem vừa quay về phòng.

Nhìn thấy mẹ đóng cửa phòng ngủ, Tô Lam vỗ nhẹ lồng ngực, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm được rồi.

Trời ạ! Cuối cùng cũng qua được cửa ải này. Còn chuyện của mười ngày nửa tháng sau thì để sau này nói tiếp.

Tô Lam quay về phòng, vừa mới đóng cửa.

“Chị, chúc mừng chị, qua ải rồi!” Em gái Tô Yên đang làm bài tập thì quay đầu sang cười hì hì.

Tô Lam mau chóng đi đến trước giường rồi ngồi xuống, thấp giọng hỏi em gái: “Hôm nay ai đã đến? Sao mẹ lại biết chuyện… chị có thai?”

Tô Yên nhìn về phía cửa, cũng hạ thấp giọng trả lời: “Hôm nay Tô Mạnh Cương đã gọi điện thoại cho mẹ. Trong điện thoại, Tô Mạnh Cương nói những lời rất khó nghe, mẹ cũng khóc luôn!”

Lúc ở riêng, hai chị em cô không gọi bố, chỉ gọi tên của Tô Mạnh Cương. Trong mắt bọn họ, bố của hai người đã chết từ lâu.

“Chắc chắn là Hồ Mỹ Ngọc nói với Tô Mạnh Cương.” Tô Lam nói một cách bực bội.

“Hồ Mỹ Ngọc thật sự có thù với nhà chúng ta.” Tô Yên cũng tức giận.

Tô Lam nắm chặt tay lại thành nắm đấm, nói một cách căm hận: “Đâu chỉ có thù, chị và cô ta không đội trời chung!”

Tô Lam ngầm thề rằng: Sau này cô nhất định phải để cho Hồ Mỹ Ngọc và Hồ Tinh gặp quả báo!

Ngày hôm sau, trên đường đi làm, Tô Lam tiêu mấy trăm tệ để mua một chiếc nhẫn đính đá Zircon giá trẻ và mấy bịch kẹo hàng hiệu đến công ty.

Vừa bước vào phòng làm việc, Tô Lam mặt mày rạng rỡ phát kẹo cho mọi người: “Mọi người ăn kẹo, ăn kẹo!”

“Trợ lý Tô, kẹo mà cô phát cho chúng tôi thuộc danh mục gì thế?” Một nhân viên nam nói một cách chế giễu.

Tô Lam mỉm cười nói: “Tôi kết hôn rồi. hôm qua vừa nhận giấy. Mọi người cũng biết, lần này tôi ăn cơm trước kẻng, mọi thứ đều làm rất vội vàng, cho nên phát kẹo cưới trước rồi đãi rượu sau.”

Tối qua, Tô Lam đã nghĩ xong cách giải quyết vấn đề. Bây giờ khắp Thịnh Thế đều đã biết chuyện cô mang thai, nếu không tuyên bố kết hôn thì cô thật sự không còn mặt mũi để tiếp tục lăn lộn ở nơi này nữa. Nhưng cô cũng không nói dối, cô thực sự vừa kết hôn vào hôm qua.

“Trợ lý Tô, nhẫn kim cương đẹp lắm đấy!” Các nhân viên nữ đều chú ý đến chiếc nhẫn trên tay Tô Lam.

“À, vừa mua vào chiều hôm qua. Mua gấp quá nên cũng không chọn kỹ lắm!” Tô Lam cảm thấy nụ cười trên khuôn mặt mình cực kỳ giả tạo, nhưng vẫn phải diễn tiếp vở kịch này, ai bảo lời gièm pha của thiên hạ đáng sợ như vậy cơ chứ.

“Chiếc nhẫn kim cương này phải hơn mấy vạn đúng không?” Một nhân viên nữ bước đến, kéo tay của Tô Lam.

Tô Lam sợ chiếc nhẫn trên má mình bị lộ tẩy, dù sao nhân viên nữ của Thịnh Thế cũng là người tinh mắt, cho nên cô vội vàng rụt tay lại nói: “Chỉ hơn một vạn một chút thôi. Làm sao to bằng nhẫn của cô được, cái của cô hơn tôi gấp mấy lần lận!”

Nữ nhân viên đó vừa nghe thấy lời này, trong lòng đạt được sự thỏa mãn cực đại, cũng không nói lời nào, quay về vị trí của mình.

Ở phòng làm việc chính là như vậy, đám đàn ông tranh quyền đoạt lợi, những người phụ nữ thì so đo lẫn nhau. Chỉ cần có thứ gì tốt hơn người khác một chút thì sẽ thỏa mãn lòng hư vinh, nếu kém hơn người khác một chút thì sinh lòng căm ghét đố kỵ, Tô Lam đã quá hiểu điều này.

“Trợ lý Tô, chồng cô đang nhận chức ở đâu vậy?” Các nữ đồng nghiệp hóng hớt hỏi chuyện.

“Một nhân viên nhỏ bé mà thôi, ở đâu ra mà nhận chức chứ?” Tô Lam đáp lại ngay.

“Kết hôn thì cũng phải mua nhà mua xe chứ?” Mọi người hỏi đùa.

Ngay lập tức, Tô Lam bày ra dáng vẻ sầu não: “Điều kiện nhà chồng tôi không tốt lắm, bây giờ giá nhà ở Giang Châu lại đắt như vậy, chỉ có thể tạm thời ở nhà thuê thôi.”

Mọi người nghe thấy lời này, không những không xem thường chuyện Tô Lam chưa chồng mà chửa vào ngày hôm qua, ngược lại còn dùng ánh mắt đồng cảm để nhìn Tô Lam. Thoáng chốc, Tô Lam đã thành công hóa giải mối khủng hoảng danh dự cá nhân, trong lòng không nhịn được mà cười thầm.

Kiều Tâm vẫn luôn không nói chuyện đã tìm được cơ hội, kéo Tô Lam đến ban công lặng lẽ trò chuyện.

“Sao cậu vừa đến đã làm ầm ĩ như vậy? Lẽ nào cậu thật sự tìm được lốp dự phòng rồi? Không phải là Trịnh Hạo đó chứ? Anh ta tự nguyện hay là bị cậu ép vậy?” Kiều Tâm không nhịn được mà đặt ra một loạt câu hỏi.

“Cậu nói linh tinh cái gì vậy? Tớ kết hôn thật rồi.” Sau đó, Tô Lam nói hết chân tướng chuyện ngày hôm qua cho Kiều Tâm.

Kiều Tâm nghe xong, rất lâu sau vẫn như đang lơ lửng trong sương mù, cuối cùng mới dùng sức vỗ vào bả vai của Tô Lam một cái: “Tô Lam, thời của cậu đến rồi!”

Tô Lam không nhịn được bật cười: “Tớ bị vận xui đeo bám có được không?”

“Kệ đi, nói như thế nào thì bây giờ cậu và nhà tư bản đã là vợ chồng hợp pháp. Cậu đấy, bớt thái độ lại, dỗ anh ta nhiều vào, nói không chừng sẽ nhận được khá nhiều lợi ích!” Kiều Tâm cười nói.

“Cậu nghĩ rằng người ta ngu à? Chưa nhìn thấy bản thỏa thuận đó đúng không? Anh ta nghĩ xong hết mọi chuyện rồi.” Nghĩ đến bản thỏa thuận kia, chẳng biết tại sao trong lòng Tô Lam lại cảm thấy chua xót.

“Ít nhất thì bây giờ cậu và đứa bé đã tìm được phiếu cơm dài hạn. Cho dù sau này ly hôn, cậu không chỉ có nhà mà còn có cả tiền mặt nữa. Haiz, sao tớ không gặp được chuyện tốt như vậy nhỉ? Đừng nói nhà và tiền mặt, chỉ riêng thịt của Đường Tăng cũng khiến người khác thèm nhỏ dãi!” Kiều Tâm vuốt mặt, nói một cách sầu não.

“Cậu muốn ăn thịt Đường Tăng như vậy, hay là tớ tạo một cơ hội, để cậu cũng được thưởng thức nhé?” Tô Lam nhìn Kiều Tâm mê trai, cười nói.

“Cậu thôi đi, chẳng lẽ tớ không biết đạo lý không được đụng vào chồng bạn sao? Mặc dù tớ hơi mê trai nhưng tuyệt đối sẽ không ăn cỏ gần hang.” Kiều Tâm thốt lên lời thề son sắt.

“Coi như cậu còn liêm sỉ.” Tô Lam buồn cười, gật đầu.

Đã một tuần trôi qua, người chồng trên danh nghĩa của Tô Lam vẫn chưa liên lạc với cô dù chỉ một lần. Nhớ lại lời mà anh nói ở trên xe vào ngày hôm đó, “muộn một chút, lúc đó sẽ liên lạc lại với cô”, cũng chỉ là một câu nói lấy lệ, thế nhưng cô lại xem nó là thật. Tô Lam không nhịn được mà cười bản thân mình ngu ngốc.

Chiều nay, đột nhiên Tô Lam nhận được điện thoại của Trịnh Hạo.

“Sao mấy hôm nay cô không liên lạc với tôi?”

“Mấy hôm nay hơi… bận.” Từ lúc nhận giấy đăng ký kết hôn, Tô Lam chưa từng liên lạc với Trịnh Hạo. Vốn dĩ cô muốn tìm cơ hội thích hợp để nói với anh ta rằng cô đã kết hôn rồi, đỡ phải làm chậm trễ người ta tìm đối tượng khác, đáng tiếc vẫn luôn không ghi nó trong lịch trình hằng ngày.

“Vậy buổi trưa có rảnh ăn bữa cơm không? Trưa mai, đúng lúc tôi bàn chuyện ở gần công ty của cô.” Trịnh Hạo ngỏ lời mời với Tô Lam.

“Được.” Tô Lam không hề do dự trả lời, vì cô cũng muốn nhân cơ hội này để nói rõ với Trịnh Hạo.

“Vậy thì buổi trưa, mười hai giờ, chúng ta gặp nhau tại nhà hàng cơm Tây ở dưới lầu công ty của cô. Bye!” Trịnh Hạo nói xong thì ngắt điện thoại.

Ánh mắt của Tô Lam liếc nhìn sang hai bên, nhìn thấy vài nữ đồng nghiệp hóng hớt đang nhìn chằm chằm vào cô nghe điện thoại.

Ngoài công việc ra thì mấy hôm nay bọn họ đều hỏi rằng sao chồng không đến đón cô? Sao đến cả một cuộc gọi tình yêu cũng không có? Ý tứ rất rõ ràng, bọn họ cho rằng chuyện cô kết hôn là giả, nói không chừng là để che giấu chuyện mang thai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.