Tô Lam biết có Tô Mạnh Cương và mẹ mình đuổi theo thì Tô Yên sẽ không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa Tô Yên vẫn luôn có thành kiến với cô, cô ta vẫn luôn trốn tránh. Tốt hơn hết là cô vẫn nên trốn tránh một chút, nói không chừng còn mang tai họa lên người mình.
Ra khỏi cục công an, Tô Lam nhìn dáng vẻ nâng đỡ cho nhau của Trịnh Hạo và Khương Tố Quyên, trong lòng lại hơi hâm mộ bọn họ.
Sau đó Tô Lam bèn tiến lên nói: “Trịnh Hạo, có thể nói với anh vài câu không?”
Lúc này Khương Tố Quyên bèn liếc mắt thăm dò nhìn cô một cái, sau đó Trịnh Hạo cúi đầu nói với cô ta: “Em đi qua bên kia chờ anh một chút.”
“Được.” Khương Tố Quyên gật gật đầu rồi ngoan ngoãn đi qua một bên chờ.
Dưới ánh đèn đường mờ mờ, Trịnh Hạo với khuôn mặt thâm tím cười nói với Tô Lam: “Nếu cô muốn chửi mắng tôi thì cứ chửi đi. Tôi biết chuyện này là do tôi xử lý không tốt.”
Tô Lam không ngờ rằng anh ta lại nói như vậy. Mặc dù cười không nổi nhưng giọng điệu cũng rất bình thường: “Vì sao tôi phải mắng anh?”
“Trong cuộc hôn nhân mà tôi ở bên ngoài... hơn nữa Tô Yên là em gái cô.” Trịnh Hạo trả lời.
Nghe vậy, Tô Lam nhìn vào bóng đêm trước mắt rồi nói: “Thật ra tôi rất hối hận vì năm đó đã mang Tô Yên đang mang thai đi tìm anh chịu trách nhiệm.”
Nghe cô nói vậy, Trịnh Hạo nhíu mày.
Tô Lam nhíu mày: “Nếu anh và Tô Yên không kết hôn, mấy năm nay Tô Yên cũng sẽ không phải sống một cách khổ sở như thế. Chi Chi cũng sẽ không phải hết lần này đến lần khác chịu đựng sức ép như vậy. Mà anh cũng sẽ không bị mất công việc giáo sư đại học, càng không thể biến thành dáng vẻ mặt xám mày tro như bây giờ.”
Những chuyện đó, Tô Lam đều rất tự trách bản thân. Nhưng bây giờ có tự trách thì cũng chẳng được gì.
Trịnh Hạo thở dài một hơi rồi nói: “Thế gian này không có nếu, thế nên cô không cần phải áy náy. Tôi và Tô Yên có ngày hôm nay cũng là do số mệnh của chúng tôi, không liên quan đến bất kỳ ai.”
Tô Lam cũng không muốn nói mấy thứ râu ria này với Trịnh Hạo. Cô nhanh chóng nói ra mục đích của mình: “Trịnh Hạo, Chi Chi là vô tội, tôi nghĩ Tô Yên nói không cần quyền nuôi nấng cũng chỉ là lời nói lúc tức giận mà thôi, dù thế nào đi chăng nữa thì anh cũng là ba của Chi Chi, là anh cho cô bé sinh mệnh. Tôi hy vọng anh có thể sắp xếp cho Chi Chi một cuộc sống tốt, để cô bé có thể trưởng thành trong một hoàn cảnh tốt. Nói thật, tôi và Tô Yên lớn lên trong một gia đình mồ côi ba, thế nên tính cách Tô Yên có phần cực đoan. Tôi không hy vọng sau này Chi Chi cũng giống Tô Yên.”
“Cô yên tâm đi, Chi Chi là con gái tôi. Chắc chắn tôi sẽ dùng hết sức mình để cho con tôi một tuổi thơ vui vẻ.” Trịnh Hạo thề son sắt nói.
Nghe vậy, Tô Lam gật đầu: “Tôi đây yên tâm vậy.”
Sau đó Trịnh Hạo quay đầu liếc nhìn Khương Tố Quyên đang đứng cách đó không xa một cái.
“Thật ra đừng thấy bề ngoài Tiểu Quyên mạnh mẽ, cường thế. Thật ra nội tâm cô ấy rất mềm mại, lương thiện. Cô ấy sẽ đối tốt với Chi Chi.” Trịnh Hạo dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Khương Tố Quyên rồi nói.
Tô Lam nhìn theo ánh mắt anh ta nhìn vào Khương Tố Quyên đang đứng trong bóng đêm. Giờ phút này quả thật cô ta giống một cô gái nhỏ đứng đó ngoan ngoãn chờ Trịnh Hạo, hoàn toàn không còn khí thế như lúc cãi nhau vừa rồi.
“Dù thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng chúc phúc cho các người.” Tô Lam nói ra lời từ tận đáy lòng.
“Biết vì sao tôi lại thích Tiểu Quyên không?” Đột nhiên Trịnh Hạo nói.
Tô Lam nhíu mày, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh ta.
Sau đó Trịnh Hạo mỉm cười trả lời: “Bởi vì tính cách của cô ấy rất giống cô.”
Nghe thấy lời này, tim của Tô Lam thịch một tiếng!
Thảo nào vừa rồi trong lòng cô khá thích Khương Tố Quyên này, hóa ra đáp án là ở đây. Vì cô ta rất giống bản thân mình năm đó.
Quả thật là cô năm đó, từ sau khi có con, những góc cạnh trên người cô đã bị mài mòn đi không ít. Hóa ra cô đã nhìn thấy bóng dáng năm đó của bản thân qua Khương Tố Quyên.
Tô Lam nhìn vào đôi mắt Trịnh Hạo, trong lòng có cảm giác không nói nên lời, còn có hơi xấu hổ. Có lẽ nếu lúc trước cô tiếp nhận Trịnh Hạo thì Trịnh Hạo và cô đã có một cuộc sống khác.
Sau đó Tô Lam cười: “Trịnh Hạo, thế gian không có hai người nào hoàn toàn giống nhau.”
“Tôi hiểu mà. Cô là cô, Tiểu Quyên là Tiểu Quyên. Tôi yêu cô ấy thật lòng.” Lúc Trịnh Hạo nói lời này, trong đôi mắt tràn đầy ánh sáng của hạnh phúc.
Nhìn thấy ánh sáng này, thế mà Tô Lam lại yên lòng hơn rất nhiều.
“Hy vọng sau này các người sẽ có được hạnh phúc. Hẹn gặp lại.” Nói xong, Tô Lam xoay người rời đi.
Cô hy vọng sau này cuộc sống của Trịnh Hạo có thể trôi chảy, hy vọng Chi Chi đi theo anh ta sẽ có được cuộc sống hạnh phúc, cũng hy vọng Tô Yên có thể nhanh chóng tỉnh táo lại...
Mấy ngày sau, Tô Lam lo lắng gọi một cuộc cho mẹ mình.
“Mẹ, mẹ đang ở đâu vậy?” Sau khi điện thoại được kết nối, Tô Lam hỏi.
“Mẹ đang ở nhà Tô Yên.” Giọng của Sở Thanh Diên có hơi nhỏ.
Tô Lam biết mẹ mình sợ Tô Yên nghe thấy.
“Mẹ, bây giờ mẹ không tiện nói chuyện, lần sau con gọi lại.” Tô Lam nói.
Sau đó giọng nói của Sở Thanh Diên trở lại bình thường: “A Yên và ba con vừa đi rồi, có chuyện gì con nói đi.”
“Mẹ, chuyện của Tô Yên và Trịnh Hạo thế nào rồi?” Tô Lam hỏi.
Sở Thanh Diên thở dài một hơi rồi trả lời: “Ngày hôm qua vừa mới hoàn thành xong xuôi thủ tục ly hôn, căn nhà cũng sang tên lên danh nghĩa của Tô Yên, một trăm vạn tiền mặt cũng gửi qua. À không, Tô Yên và ba con đi tới bất động sản chung cư để đổi tên.”
“Vậy Chi Chi đâu?” Nghe thấy bọn họ đã hoàn thành xong xuôi thủ tục, Tô Lam cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Chi Chi đang ở nhà bà nội nó, nghe nói ngày mai lên máy bay, ông bà nội muốn dẫn nó ra nước ngoài du lịch.” Sở Thanh Diên trả lời.
“Vậy Tô Yên không đến gặp Chi Chi sao? Nó thật sự không muốn quyền nuôi nấng Chi Chi ư?” Tô Lam có hơi sốt ruột. Cô sợ sau này Tô Yên sẽ hối hận.
Sở Thanh Diên thở dài một hơi: “Ôi, mẹ nói nó không nghe vào tai. Bây giờ Tô Yên rất cứng đầu. Ba con... ngày nào Tô Mạnh Cương cũng nhảy nhót nói với nó cái gì mà dành nhà dành tiền.”
Nghe ra sự bất đắc dĩ của Sở Thanh Diên, Tô Lam nhân tiện nói: “Mẹ, điều nên nói mẹ cũng nói rồi. Nó không nghe cũng chẳng còn cách nào khác. Mẹ định bao giờ thì trở về nhà?”
“Mẹ thấy bây giờ Tô Yên không bình thường lắm, mẹ không yên tâm nên muốn ở đây thêm vài ngày nữa, chờ cảm xúc của nó ổn định rồi nói sau.” Sở Thanh Diên than thở xong thì cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, Tô Lam có một dự cảm bất thường, nhưng bất thường ở chỗ nào thì cô không nói được. Dù sao thì cô cũng không thể quản nổi, thế nên đơn giản là không nghĩ nữa, chỉ có thể tập trung vào công việc.
Linh linh... Linh linh.
Hôm nay lúc tan tầm, di động của Tô Lam vang lên.
Cô nhấc mắt lên thấy là cuộc gọi của Quan Triều Viễn.
Cô hơi hơi nhíu mày, nghĩ thầm: chẳng phải mấy ngày nay anh ta đều không ở trong tỉnh sao? Chẳng lẽ hôm nay về rồi? Tính ra thì lần này anh ta cũng đi năm sáu ngày rồi, cũng nên về rồi.
Sau khi tiếng chuông di động vang lên đến lần thứ mười, Tô Lam mới thò tay cầm lên bấm nút nghe.
“Alo?” Điện thoại được kết nối, Tô Lam có cảm giác không thở nổi.
“Anh vừa từ thành phố về, tối nay chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi?” Giọng nói trầm thấp đặc biệt của Quan Triều Viễn truyền tới ngay sau đó.