Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 407: Chương 407: Vì yêu có thể buông tha cho tất cả mọi thứ




Liếc nhìn Trịnh Hạo và Khương Tố Quyên đang rúc vào nhau, Sở Thanh Diên tiến lên thấp giọng nói: “Tô Yên, chẳng lẽ con muốn ngồi tù sao?”

“Mẹ, con không cam lòng cứ như vậy mà ly hôn với anh ta, để cho đồ đê tiện kia vừa lòng.” Giờ phút này Tô Yên hận Trịnh Hạo và Khương Tố Quyên thấu xương.

Sở Thanh Diên bất đắc dĩ nói: “Con à, cuộc hôn nhân này của con khó mà giữ được, mà có giữ cũng vô dụng, còn không bằng tha cho người ta, cũng buông tha cho chính mình. Con nhìn con bây giờ mà xem, người không ra người, quỷ không ra quỷ, nếu còn như vậy con sẽ nổi điên đấy.”

“Nhưng mà con...” Lúc này, nước mắt Tô Yên chảy xuống.

Tô Lam đứng trong góc tường nhìn thấy tất cả mọi thứ, trong lòng cũng rất chua xót.

Cái nhìn của mẹ cũng giống cô. Quả thật là Tô Yên không thể cứ như vậy mãi được. Có lẽ bây giờ buông tay cũng là một loại giải thoát.

Nhưng mà cô không thể tiến lên nói lời nào với cô ta được. Sự ngăn cách của cô và Tô Yên thật sự rất sâu.

Lúc này, Tô Mạnh Cương e sợ thiên hạ chưa đủ loạn lại bước tới trước mặt Tô Yên, thấp giọng nói: “Tô Yên, mẹ con nói đúng đấy, loại đàn ông này không cần cũng được. Bây giờ anh ta vội vã ly hôn để cưới đồ đê tiện kia, con thừa dịp hiện tại đề ra điều kiện với anh ta đi, để anh ta đem hết tài sản cho con, nhớ kỹ là không cần đứa bé, để cho anh ta nuôi Chi Chi đi!”

Nghe nói như vậy, Tô Lam thật sự là hận chết Tô Mạnh Cương. Ông ta là một kẻ tiểu nhân vô cùng ích kỷ, dù là lúc nào thì cũng chỉ làm những việc có lợi cho bản thân, chẳng bao giờ bận lòng đến người khác, thậm chí ngay cả người thân nhất cũng có thể khinh thường không thèm chăm sóc.

Chỉ đáng tiếc là ông ta gặp phải một đôi mẹ con còn ích kỷ vô liêm sỉ hơn cả ông ta nên người ta mới lợi dụng ông ta xong rồi đá ông ta ra khỏi nhà, bây giờ ông ta mới rơi vào nông nỗi thảm đến nỗi không có nhà để về!

Tô Yên cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó nhanh chóng đi tới trước mặt Trịnh Hạo nói: “Được, tôi đồng ý ly hôn!”

Nghe cô ta nói thế, Trịnh Hạo sửng sốt, sau đó khóe miệng lộ ra một nụ cười vui sướng.

Sở Thanh Diên và Tô Lam cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm trong lòng. Cuối cùng thì Tô Yên cũng nghĩ thông suốt rồi.

Mà Tô Mạnh Cương cũng chen vào một câu: “Tô Yên, không thể để đồ đê tiện kia được của hời được!”

Sau đó Tô Yên bèn giương cằm nói: “Chẳng qua tôi đã hy sinh nhiều năm thanh xuân trên người anh, lại còn sinh con gái cho anh. Bây giờ tôi thành gái một đời chồng, sau này không thể tìm được đối tượng tốt, cho nên anh phải bồi thường cho tôi!”

Trịnh Hạo cũng không chút do dự gật đầu nói: “Tô Yên, tôi có rất nhiều chỗ phải xin lỗi cô. Cô có điều kiện gì thì nói đi, chỉ cần trong phạm vi năng lực của tôi, tôi đều sẽ đồng ý với cô!”

Tô Yên cười lạnh nói: “Đừng có đồng ý sớm như vậy, nói không chừng anh lại tiếc đấy.”

“Cô nói đi.” Đôi mắt của Trịnh Hạo nhìn vào Tô Yên.

Sau đó Tô Yên bèn nói: “Tôi muốn căn nhà bây giờ chúng ta đang ở cùng tất cả đồ gia dụng và đồ điện bên trong.”

Lời này vừa nói ra, Tô Lam và Sở Thanh Diên đều nhíu mày.

Bởi vì căn nhà của Trịnh Hạo kia nằm ở nằm ở trung tâm Giang Châu, là khu dân cư cao cấp, diện tích cũng đủ lớn, trang trí nội thất, đồ đạc và đồ điện đều là hàng cao cấp, nên ước chừng giá trị căn nhà ít cũng phải được năm sáu trăm vạn tệ.

Hơn nữa căn nhà kia là do ba mẹ của Trịnh Hạo mới mua cho anh ta. Tô Yên không hề góp một chút tiền nào. Hơn nữa bọn họ mới kết hôn được mấy năm, muốn cả một căn phòng cũng thật là có hơi... quá đáng.

Lúc Tô Lam và Sở Thanh Diên cho rằng hẳn là Trịnh Hạo sẽ không đồng ý thì anh ta lại gật gật đầu, không chút do dự nói: “Được, tôi đồng ý với cô.”

Nghe thấy Trịnh Hạo đồng ý, chẳng những Sở Thanh Diên cùng Tô Lam sửng sốt, mà ngay cả bản thân Tô Yên cũng sửng sốt. Đại khái là cô ta cũng không ngờ rằng Trịnh Hạo lại đồng ý một cách dứt khoát như vậy.

Sau đó Tô Yên lại nảy sinh ác độc nói: “Bây giờ tôi không có việc làm, cơ thể cũng không khỏe, tôi muốn một trăm vạn phí phụng dưỡng!”

Nghe nói như thế, Tô Lam nhướng mày.

Nói thật, yêu cầu này của Tô Yên đã quá đáng rồi. Người ta đã cho cô ta cả căn nhà mà cha mẹ mua cho rồi, cô còn muốn nhiều tiền như vậy. Mấy năm qua Trịnh Hạo nuôi hai mẹ con Tô Yên, anh ta cũng chẳng còn lại gì.

“A Yên, như vậy là đủ rồi.” Tất nhiên là Tô Lam không thể nói ra lời này. Sở Thanh Diên tiến lên khuyên nhủ.

Chỉ là Tô Mạnh Cương lại kêu gào: “Một trăm vạn, một chút cũng không thể thiếu!”

Sở Thanh Diếc liếc trắng mắt nhìn Tô Mạnh Cương một cái, ý bảo ông ta ít nói chút đi.

Tô Yên cười lạnh nói: “Một trăm vạn, hơn nữa là tiền mặt, ít hơn tôi sẽ không ly hôn.”

Tô Yên giương mắt nhìn Trịnh Hạo chằm chằm chờ đợi phản ứng của anh ta.

Chỉ thấy Trịnh Hạo cúi đầu nhìn Khương Tố Quyên rồi nói: “Tiểu Quyên, sau này có lẽ kinh tế của anh sẽ rất túng thiếu...”

Khương Tố Quyên cắt ngang lời anh ta nói: “Sau này em và anh cùng nhau trả nợ!”

Nghe cô ta nói thế, Trịnh Hạo hé miệng cười, đột nhiên còn hơi lo lắng nên ngẩng đầu nói với Tô Yên: “Được, tôi đồng ý với cô, trong vòng ba ngày tôi sẽ đem một trăm vạn tiền mặt đến nhà cô!”

Ngực Tô Yên đã phập phồng lên xuống. Cô ta siết chặt tay nói: “Trịnh Hạo, anh giỏi đấy, dù là mất đi cái gì anh cũng đều phải ly hôn với tôi bằng được phải không?”

“Bây giờ nói cái này còn có ý nghĩa gì nữa? Tô Yên, tôi chỉ xin cô cho tôi một con đường sống.” Trong đôi mắt của Trịnh Hạo đã chẳng còn tình cảm gì với Tô Yên nữa.

Vừa rồi anh ta vẫn còn chút áy náy với cô ta, nhưng khi anh ta trả giá bằng tất cả của bản thân, thậm chí còn phải vay mượn, trong lòng anh ta đã chẳng còn chút áy náy nào nữa rồi.

Tô Lam hiểu được rằng những thứ mà Tô Yên thốt lên đã chặt đứt hết tất cả áy náy và xin lỗi của Trịnh Hạo đối với cô ta rồi. Sau những trả giá này, Trịnh Hạo sẽ không thiếu Tô Yên cái gì nữa, trái lại anh ta sẽ thật sự được thoải mái.

Còn Khương Tố Quyên trước mắt này, đột nhiên Tô Lam rất tán thưởng cô ta. Cô ta là một người vì yêu mà có thể buông tha cho tất cả mọi thứ, bằng lòng trợ giúp Trịnh Hạo trả khoản nợ cho vợ trước, có thể thấy được rằng cô ta thật sự yêu thương Trịnh Hạo.

“Đúng, nói lời này thật sự chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Điều kiện cuối cùng của tôi là: sau này Chi Chi do anh nuôi nấng, hơn nữa tôi cũng sẽ không đưa phí nuôi nấng. Đáp ứng ba điều kiện này, tiền vừa đến tay, tôi sẽ lập tức đi cục dân chính làm thủ tục ly hôn với anh.” Ánh mắt Tô Yên tràn ngập hận thù nhìn chằm chằm Trịnh Hạo và Khương Tố Quyên, ánh mắt kia vô cùng khủng bố.

“Được, tôi đồng ý.” Trịnh Hạo ngay cả do dự cũng không cần, cứ vậy gật đầu luôn.

“A Yên, sao con có thể không cần Chi Chi chứ?” Sở Thanh Diên nghe cô ta nói thế thì khiếp sợ nhìn Tô Yên.

“Mẹ, chuyện của con mẹ đừng can thiệp vào!” Tô Yên không kiên nhẫn nói.

Tô Lam thật không ngờ thế mà ngay cả Chi Chi Tô Yên cũng không cần. Cô không khỏi nhíu mày.

Thật ra Tô Lam cũng nhìn ra rằng những điều kiện hà khắc kia của Tô yYên là vì không muốn ly hôn với Trịnh Hạo. Chỉ cần Trịnh Hạo không đồng ý thì bọn họ có thể tạm thời không ly hôn. Nhưng lại không ngờ rằng Trịnh Hạo đồng ý với toàn bộ điều kiện mà cô ta đưa ra. Có thể thấy được rằng nguyện vọng được ly hôn để tự do của Trịnh Hạo có bao nhiêu bức thiết.

“Được, tôi chờ anh đưa tiền cho tôi.” Nói xong, Tô Yên xoay người đạp giày cao gót rời đi.

“A Yên!” Sở Thanh Diên sợ Tô Yên nghĩ quẩn trong lòng nên nhanh chóng đuổi theo.

“Đợi tôi với.” Sau đó Tô Mạnh Cương cũng đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.