Tô Lam biết Tô Yên chắc chắc chẳng nói gì tốt đẹp, cô cũng vội làm rõ sự thật nên đẩy Tô Yên ra, đi thẳng về phía phòng nghỉ.
Tô Yên bị Tô Lam đẩy nên loạng choạng, cô ta hét lớn về phía bóng lưng của Tô Lam: “Tô Lam, tôi nói cho chị biết, tôi sẽ không nhường chỗ cho chị đâu, tôi tuyệt đối sẽ không ly hôn với Trịnh Hạo!”
Tô Lam không quay đầu nhưng lại nói lớn: “Hai người có ly hôn hay không chẳng liên quan gì đến chị hết, chuyện của em thì tự em xem mà giải quyết!”
Lúc này, Trịnh Hạo cau chặt đầu mày, đi tới nắm lấy cánh tay Tô Yên, thấp giọng nói: “Em ầm ĩ đủ chưa?”
“Chưa! Chưa đủ!” Tô Yên như phát điên, hét với với Trịnh Hạo.
Trịnh Hạo thấy thế thì buông lỏng cánh tay cô ta, chán ghét nói một câu: “Đúng là vô lý!” Sau đó xoay người bỏ đi.
Nhưng Tô Yên lại không chịu bỏ buông tha cho Trịnh Hạo, cô ta đi tới chặn đường anh ta: “Anh đi đâu?”
“Về trường!” Trịnh Hạo không vui nói.
Tô Yên nhìn bóng lưng Trịnh Hạo, hét lớn: “Nếu anh không về nhà đúng giờ, tôi sẽ đến trường tìm anh, đến lúc đó đừng trách tôi không giữ thể diện cho anh!”
Nghe thấy câu này, Trịnh Hạo siết chặt nắm đấm, nhíu chặt đầu mày nhưng vẫn không dừng lại...
Tô Lam vươn tay đẩy cửa phòng nghỉ thì thấy mẹ đang chỉ vào Quan Khởi Kỳ quở mắng: “Khởi Kỳ, tình cảm giữa cậu với Lam Lam luôn rất tốt, hơn nữa hai đứa cũng có con rồi, bây giờ trong sảnh tiệc có cả trăm khách mời, sao đột nhiên cậu lại hủy hôn lễ chứ? Có phải Lam Lam đắc tội gì với cậu không? Tính Lam Lam từ nhỏ đã thế, nếu là thật thì cậu đừng chấp nhặt với con bé. Hai đứa vẫn phải kết hôn, hôm nay mà hủy hôn lễ thì sẽ mất hết cả mặt mũi!” Lúc Sở Thanh Diên nói những lời này, bà lo đến nỗi rơi nước mắt.
“Mẹ, là tại con không tốt, không liên quan gì đến Tô Lam cả, là con muốn hủy hôn lễ, mẹ đừng trách Tô Lam.” Quan Khởi Kỳ áy náy nói với Sở Thanh Diên.
“Vậy cậu... sao cậu lại muốn hủy hôn? Lẽ nào cậu không thích Lam Lam nhà tôi?” Sở Thanh Diên hỏi.
“Là con...” Lúc này, Quan Khởi Kỳ đắn đo không thốt nên lời.
Lúc này, Tô Lam lập tức bước tới kéo mẹ lại, nói: “Mẹ, là con với Khởi Kỳ cùng quyết định hủy hôn lễ hôm nay, về phần ai đúng ai sai thì cũng không nói rõ với mẹ được, mẹ đừng hỏi nữa.”
Quan Khởi Kỳ ơi là Quan Khởi Kỳ, anh đúng là khiến người ta vừa nể vừa hận. Anh ấy có thể ôm hết trách nhiệm hủy hôn lễ về phía mình, quả thực rất đàn ông, chỉ là việc anh ấy làm lại khiến Tô Lam rất khinh bỉ, Tô Lam không biết sau này nên đối mặt với anh ấy thế nào. Nghe thấy thế, Sở Thanh Diên nổi giận, quay sang mắng con gái: “Con đang nói cái gì thế hả? Sao lại không nói rõ với mẹ được? Mẹ điếc hay mẹ mù à? Hai đứa ba mươi tuổi rồi mà còn tùy hứng như vậy, hôn nhà là trò đùa sao? Nay kết hôn mai ly hôn, đây còn chưa kết hôn thì đã chia tay rồi, hai đứa xem ba mẹ là cái gì? Còn khách khứa bên ngoài nữa, thế này là lấy người ta ra đùa sao?”
Trước nay Sở Thanh Diên luôn dịu dàng, rất ít khi nổi giận thế này. Tô Lam bị mắng mà không thốt nên lời, tất nhiên cô sẽ không nói ra nguyên nhân thật sự, cô không muốn để người khác gièm pha Quan Khởi Kỳ, hơn nữa chuyện anh ấy làm nếu nặng thì có thể ngồi tù và thân bại danh liệt. Bây giờ chuyện cô có thể làm chỉ là hủy hôn lễ với anh ấy, cô không muốn khiến Quan Khởi Kỳ chịu sự trừng phạt nặng như vậy.
“Mẹ, thực ra đều là lỗi của con...” Lúc này, Quan Khởi Kỳ muốn tiến tới giải thích.
Nhưng Tô Lam lại lập tức cướp lời: “Chuyện tình cảm không có đúng sai, em sẽ giải thích với mẹ em, anh đi đi!”
Đối diện với sự lạnh lùng của Tô Lam, Quan Khởi Kỳ chần chừ giây lát rồi gật đầu: “Mẹ, vậy con đi trước.”
Nói xong, Quan Khởi Kỳ ra khỏi phòng nghỉ.
Sau khi Quan Khởi Kỳ đi, Sở Thanh Diên khóc nói: “Lam Lam, mẹ biết trước nay con luôn có chính kiến, từ nay về sau mẹ không hỏi chuyện của con nữa, con tự liệu mà thu xếp đi!”
Nói xong, Sở Thanh Diên cũng che miệng, thất vọng xoay người rời đi.
“Mẹ...” Tô Lam thầm gọi một tiếng với bóng lưng của mẹ, đầu mày cô cau lại.
Ở vấn đề hôn nhân, cô luôn khiến mẹ lo lắng, thất vọng. lần này cô hoàn toàn làm trái tim mẹ tổn thương rồi, trong lòng Tô Lam rất buồn, nhưng cô chẳng còn cách nào khác.
Lúc này, Xuân Xuân bắt đầu khóc, Tô Lam đi tới trước chị Vu, vươn tay bế Xuân Xuân.
Khoảnh khắc bế Xuân Xuân, mắt Tô Lam cũng rơm rớm nước.
Cô vốn muốn cho Xuân Xuân một gia đình, một người cha yêu thương con bé, nhưng bây giờ cô không cho con bé được gì cả.
Tô Lam kéo chiếc váy cưới cổ trễ xuống, cho Xuân Xuân bú, vừa cho bú vừa chảy nước mắt...
Nửa tiếng sau, Xuân Xuân ngủ trong lòng Tô Lam, cánh tay Tô Lam đã sớm tê rần rồi.
Chị Vu thấy thế thì vội tới đón lấy Xuân Xuân, cẩn thận từng tí đặt cô nhóc vào trong xe đẩy.
Tô Lam nhìn mình trong gương, lúc này cô vẫn chưa tẩy trang, vẫn mặc váy cưới, thế nên cô dặn chị Vu: “Chị Vu, chị đẩy Xuân Xuân về trước đi, tôi tẩy trang xong sẽ về.”
“Được.” Chị Vu gật đầu, sau đó đẩy Xuân Xuân đang ngủ say rời khỏi phòng nghỉ.
Sau khi chị Vu đi, Tô Lam ngồi trước gương trang điểm, giơ tay tháo khuyên tai và dây chuyền xuống, dùng khăn giấy lai đi lớp trang điểm trên mặt...
Hai mươi phút sau cô đã cởi bỏ bộ váy cưới đắt tiền và lớp trang điểm tinh tế đi, trong gương là một cô gái ăn vận bình thường.
Sau đó, Tô Lam mặc chiếc áo khoác cashmere màu đen, cầm túi xách của mình rồi rời khỏi phòng nghỉ.
Đi vào đại sảnh tầng một của khách sạn, Tô Lam nhìn thấy nhân viên đang gỡ áp phích, hoa tươi và các đồ dùng trang trí ở lễ cưới.
Khách khứa cũng đã đi gần hết, chỉ còn một số ít vẫn tập trung ở khu vực tặng quà đợi trả lại tiền mừng.
“Luật sư Quan này làm sao thế, lễ cưới đang tốt đẹp sao lại tạm thời hủy bỏ? Làm chúng ta vừa tặng tiền mừng giờ lại phải lấy về.”
“Cô chưa nghe nói à? Người luật sư Quan cưới là một cô gái đã ly hôn, có lẽ là hối hận rồi.”
“Luật sư Quan là nhân tài, sao lại lấy người đã ly hôn chứ?”
Nghe những lời bàn tán này, Tô Lam thờ ơ cười. Như một giấc mơ, bây giờ cô lại một mình rồi. Không, cô còn có Minh An và Xuân Xuân, lần này cô không một mình bước về phía trước nữa, thế nên khác với cảm giác cô đơn lẻ loi của mấy lần trước. Mặc dù lúc này cô mất tinh thần, nhưng cô vẫn đầy ý chí chiến đấu, hơn nữa phải sống tiếp, vì bây giờ trách nhiệm trên vai cô rất nặng.
Lúc này, Tô Lam vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa ra khách sạn. Cô ta nhìn thẳng vào cô, vẻ mặt không rõ vui giận, Tô Lam biết cô ta đang đợi cô, thế nên cô dứt khoát đi về phía đó.