“Tổng giám đốc Giang, lâu rồi không gặp.” Tô Lam mỉm cười chào Giang Mỹ Uyển.
Giang Mỹ Uyển không hề cười, ngập ngừng chốc lát rồi nói: “Tô Lam, tôi từ Thanh Sơn đến tham dự lễ cưới của cô với Khởi Kỳ, muốn gửi lời chúc phúc của tôi nhưng không ngờ chuyện lại thành thế này.”
Tô Lam biết Giang Mỹ Uyển luôn yêu thầm Quan Khởi Kỳ, sau khi cô ở bên Quan Khởi Kỳ, đây cũng không phải bí mật gì, thế nên lần này Quan Khởi Kỳ không mời cô ta, không ngờ không mời nhưng cô ta vẫn đến.
“Xin lỗi, làm cô đến vô ích một chuyến rồi.” Tô Lam hơi lúng túng.
Cô kết hôn không thành với Quan Khởi Kỳ, chắc là cô ta sẽ thầm vui, dù sao thì chẳng ai muốn người mình thích kết hôn với người khác cả.
Tô Lam vốn không muốn nói chuyện với Giang Mỹ Uyển nữa, vốn dĩ hai người cũng chẳng có gì để nói, vả lại bây giờ cô ta là bạn của Quan Khởi Kỳ.
“Tôi...”
“Tô Lam, tôi muốn biết tại sao cô lại từ bỏ kết hôn với Khởi Kỳ?” Nhưng Giang Mỹ Uyển lại hỏi ra câu như vậy. . Xin ủng hộ chúng tôi tại [ TRUМtrцye Л.VЛ ]
Giang Mỹ Uyển chỉ là sếp cũ của Tô Lam, hai người không đến mức là bạn, hơn nữa Tô Lam cũng không muốn nói chuyện riêng của cô và Quan Khởi Kỳ với cô ta.
Thế nên Tô Lam cười nói: “Sao chị biết là tôi từ bỏ Khởi Kỳ?” Nhưng Giang Mỹ Uyển ngoảnh mặt đi, cười rồi mới đáp: “Tô Lam, tôi rất hiểu Khởi Kỳ, tình yêu anh ấy dành cho cô là bất chấp tất cả. Mặc dù hôm nay là bản thân anh ấy tuyên bố hủy hôn lễ, nhưng tôi biết chắc chắn là cô không muốn kết hôn với anh ấy, nếu không, chắc chắn anh ấy sẽ không buông tay. Hơn nữa anh ấy rất yêu cô, thế nên mới nhận hết trách nhiệm về mình, nói gì mà vì lý do riêng tư nên mới hủy hôn lễ, là anh ấy có lỗi với cô. Mấy câu vớ vẩn này còn lâu tôi mới tin.”
Nghe thấy thế, Tô Lam cũng không giả vờ nữa, thẳng thắn nói: “Chị đúng là rất hiểu Quan Khởi Kỳ.”
“Tôi quen anh ấy không phải một hai năm, nhưng hiểu thì có ích gì? Trái tim anh ấy ở chỗ cô.” Lúc Giang Mỹ Uyển nói câu này, trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta toát vẻ đau thương. Giang Mỹ Uyển thật sự là một người rất tuyệt, có cả nhan sắc và trí tuệ, đáng quý nhất là tình cảm sâu đậm của cô ta dành cho Quan Khởi Kỳ. Thực ra nếu Quan Khởi Kỳ có thể ở bên cô ta, vậy thì chắc chắn là trai tài gái sắc, một cặp trời sinh.
“Sau này sẽ không nữa.” Tô Lam hờ hững nói.
“Cô nói gì?” Giang Mỹ Uyển cau mày, không hiểu ý của Tô Lam.
Tô Lam giải thích: “Tôi nói giữa tôi với Quan Khởi Kỳ đã kết thúc rồi, tôi đã lấy lại tình cảm của tôi dành cho anh ấy, tôi nghĩ chẳng lâu nữa anh ấy cũng sẽ lấy lại tình cảm anh ấy dành cho tôi thôi.”
Ý của Tô Lam rất rõ ràng, Giang Mỹ Uyển lại có cơ hội.
Nhưng Giang Mỹ Uyển lại không cho là vậy: “Tô Lam, cô hiểu về tình cảm không? Nếu đơn giản như cô nói, tình cảm nói lấy lại là lấy lại được, vậy trên đời này đâu còn khổ đau nữa.”
Những lời Giang Mỹ Uyển nói đã tác động đến trái tim Tô Lam, đúng vậy, cô ta nói rất đúng. Tình cảm thật sự nào có thể lấy lại? Tình cảm cô dành cho Quan Khởi Kỳ có thể cho đi và lấy lại dễ dàng, có lẽ là vì cô không yêu Quan Khởi Kỳ nhỉ?
Trong lòng cô luôn yêu người kia, cho dù hận thế nào hay trải qua thời gian dài đằng đẵng ra sao, cô phải làm thế nào để xóa anh ra khỏi trái tim cô?
“Đúng vậy, quả thực tình cảm khiến con người ta bất lực.” Tô Lam gật đầu.
Thấy vẻ mặt của Tô Lam, Giang Mỹ Uyển bèn nói: “Được, tôi hiểu rồi. Cô không yêu Quan Khởi Kỳ, ít nhất thì vẫn chưa đủ yêu anh ấy, hôm nay anh ấy không kết hôn với cô là may mắn của anh ấy.”
Giang Mỹ Uyển đúng là một người thông minh, từ lời nói của cô, cô ta có thể biết người cô yêu không phải Quan Khởi Kỳ.
“Mặc dù tôi với anh ấy không thành vợ chồng, tôi vẫn hi vọng tương lai anh ấy có thể hạnh phúc. Xin lỗi, tôi còn có việc, tôi đi trước.” Tô Lam nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện với Giang Mỹ Uyển.
“Tạm biệt.” Giang Mỹ Uyển gật đầu.
Tô Lam ra khỏi khách sạn, bước xuống bậc thang, chầm chậm đi tới bãi đỗ xe của khách sạn, tâm trạng đầy phức tạp.
Cô biết cô và Xuân Xuân phải chuyển ra khỏi nhà Quan Khởi Kỳ, nhưng trời đất rộng lớn, có nơi nào có chỗ cho cô và Xuân Xuân?
Không thể về nhà mẹ, trong thời gian ngắn bà sẽ không tha thứ cho cô, mà ngoài Tô Yên ra cô cũng chẳng còn người thân nào khác, cô và Tô Yên lại có khúc mắc khó gỡ.
Lúc này, bỗng có một bóng người từ một chiếc xe bước xuống, làm Tô Lam giật mình.
Nhìn kỹ hơn, Tô Lam mới nhìn rõ là Trịnh Hạo.
Đột nhiên nhìn thấy anh ta, cô không khỏi day đầu mày, sau đó nhìn trước nhìn sau, không thấy bóng dáng Tô Yên đâu.
“Chỉ có một mình tôi, Tô Yên đã về nhà rồi.” Trịnh Hạo hiểu rõ suy nghĩ của Tô Lam, thế nên đi thẳng tới trước mặt cô rồi nói.
Nghe thế, Tô Lam đắn đo giây lát rồi ngẩng đầu hỏi Trịnh Hạo: “Anh đặc biệt ở đây đợi tôi?”
Hôn lễ bị hủy, khách khứa gần như đều đã đi hết, anh ta còn ở đây không đi, trông thì chắc là đang đợi ai đó.
“Tôi muốn biết tại sao hôm nay cô lại hủy hôn lễ?” Trịnh Hạo hỏi thẳng.
Nghe thế, Tô Lam không khỏi bật cười: “Trịnh Hạo, mặc dù bây giờ chúng ta là người thân, nhưng kết hôn là chuyện riêng của tôi, tôi hủy hôn lễ hay là quyết định kết hôn với ai cũng chẳng liên quan gì đến anh hết, đúng không?” Lúc này Tô Lam bỗng thấy rất phản cảm với Trịnh Hạo, anh ta năm lần bảy lượt tìm cơ hội tiếp cận cô khiến Tô Yên hiểu lầm, sau đó khiến hai chị em họ trở mặt thành kẻ thù. Mặc dù là Tô Yên không hiểu tình đời, nhưng cách làm của Trịnh Hạo cũng chẳng đúng.
“Là tôi quan tâm đến cô.” Đối diện với vẻ hờ hững của Tô Lam, Trịnh Hạo cau mày, cảm thấy hơi tổn thương.
“Tôi không cần sự quan tâm của anh, đừng quên tôi là chị vợ của anh, chúng ta không cần phải gặp mặt riêng để nói chuyện, chúng ta phải tránh nghi ngờ, anh biết không?” Tô Lam không vui nói với anh ta.
“Chẳng bao lâu nữa là không phải rồi, tôi với Tô Yên đã quyết định ly hôn.” Trịnh Hạo nói như chém đinh chặt sắt. Nghe thấy thế, Tô Lam càng tức giận. Mặc dù không muốn quan tâm đến chuyện giữa hai người họ, nhưng cô vẫn không kiềm được mà nhắc nhở vài câu: “Chi Chi là con ruột của anh đúng chứ? Hai người ngày ngày giày vò vô ích như vậy có biết là sẽ ảnh hưởng rất lớn đến trẻ con không? Tình cảm của hai người tôi không can thiệp được, cũng sẽ không can thiệp, tôi chỉ hi vọng hai người có thể sắp xếp ổn thỏa cho Chi Chi.”1
Lúc này, Trịnh Hạo giơ tay đám lên cửa xe bên cạnh: “Tôi biết cả đời này cô sẽ không thích tôi, thế nên tôi cũng không có mong muốn gì khác, tôi chỉ muốn cô sống tốt mà thôi. Vốn dĩ tôi cũng muốn yên ổn sống tiếp với Tô Yên, cho dù cô ta không phải người tôi yêu, nhưng dù sao cô ta cũng là mẹ của con tôi, tôi cũng từng nghĩ có thể vun đắp tình cảm với cô ta, nhưng tính cách cô ta quá hẹp hòi, hơn nữa còn cay nghiệt, tôi với cô ta không có tiếng nói chung, thế nên tôi dành hết tinh thần và sức lực vào công việc, nhưng... nhưng không ngờ cô ta lại chạy đến trường làm ầm lên, nói tôi lạnh nhạt với cô ta, thậm chí còn cho rằng nữ sinh viên tôi dạy quyến rũ tôi!” Nói đến đây, Trịnh Hạo đã nghiên răng nghiến lợi.