Nghe thế, Tô Lam cau đầu mày.
Bây giờ cô đã sớm biết tính Tô Yên, thế nên cũng không muốn cãi nhau với cô ta trước mặt mẹ, vì vậy cô dứt khoát đáp lại cô ta: “Em kết hôn với Trịnh Hạo cũng được, ly hôn cũng được, chẳng liên quan gì đến chị cả, em nghĩ nhiều quá rồi.”
Nói xong, Tô Lam quay đầu đi ra cửa.
Mặc dù trong lòng dặn bản thân đừng tức giận, cô ta đã điên rồi, sẽ cắn người, thế nhưng không giận là giả, cô có thể cảm nhận rõ ràng được ngực cô đang phập phồng.
“Tôi biết chị khinh tôi, tôi cứ sống tốt đấy, sống tốt hơn chị, cho chị tức chết! Ha ha ha...” Tô Yên ở phía sau cười điên cuồng.
“Cái con bé này, sao lại nói chuyện với chị như vậy hả?” Tất nhiên Sở Thanh Diên quở mắng Tô Yên. “Chị ta là chị của con sao? Có người chị như vậy à? Không ngờ chị ta lại xúi giục Trịnh Hạo đồng ý không ly hôn với con trước, sau đó hẵng bật lại. Mẹ, con không cần người chị như vậy, con không cần. Người trong trái tim người đàn ông của con là chị ruột của con, mẹ bảo con nhịn thế nào được đây...” Sau đó, phía sau truyền đến tiếng khóc thảm thiết của Tô Yên.
Tô Lam chỉ cảm thấy máu nóng xộc lên, cô nhắm mắt lại, sau đi nước mắt trào ra.
Hận thù Tô Yên dành cho cô đã ăn sâu đến tận xương tủy, cô cho rằng cô xui xẻo, làm chị em thế này, chi bằng từ nay về sau không gặp nhau nữa.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Tô Lam đứng trong hành lang, ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng toát, cố gắng kiềm nước mắt lại.
Chẳng mấy chốc Trịnh Hạo đã làm xong thủ tục xuất viện, đón Tô Yên và Chi Chi đi.
Lúc này, một cánh tay bỗng đặt lên vai Tô Lam.
Tô Lam quay đầu thì thấy mẹ, cô không khỏi cười gượng, thế nhưng trông lại còn khó coi hơn cả khóc.
“Yên Yên... còn nhỏ, lại vừa chịu kích thích, con đừng chấp nhặt với nó.” Lúc Sở Thanh Diên nói câu này, bản thân bà cũng rất bất lực.
“Con biết.” Tô Lam cúi đầu, không muốn nhìn vào mắt mẹ.
Sau đó, Sở Thanh Diên bèn nói: “Sức khỏe của mẹ không có vấn đề gì, đưa mẹ về nhà nhé?”
“Vâng.” Tô Lam gật đầu, đỡ Sở Thanh Diên đi.
Lúc này, Tô Mạnh Cương từ sau lưng hai người họ đi ra, cười nói: “Sở Thanh Diên, bà thấy ý tưởng tôi đưa ra hay không? Trịnh Hạo rút đơn rồi, cậu ta không ly hôn với Tô Yên nữa, bây giờ còn đón Yên Yên với Chi Chi về nữa!”
Sở Thanh Diên ngước mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của Tô Mạnh Cương, bà chẳng còn tinh thần sức lực đâu mà tranh cãi với ông ta.
Tô Lam sớm đã không nhịn nổi nữa, cô lạnh lùng nói: “Tôi biết chắc là bày trò mà, Tô Yên từ nhỏ đã nhát gan, nó hoàn toàn không nghĩ ra được cách nhảy sông!”
“Trời đất chứng giám, ba cũng chỉ vì tốt cho nó thôi. Nó sống chết không muốn ly hôn với Trịnh Hạo, ba là ba nó, chẳng lẽ không nên nghĩ cách giúp nó sao?” Tô Mạnh Cương lý lẽ hùng hồn, chẳng hề cảm thấy bản thân sai.
“Ông chưa từng nghĩ, nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao? Chi Chi nhỏ như vậy, con bé bị dọa thì làm thế nào? Nếu Tô Yên có bất trắc gì, mẹ tôi còn sống được sao?” Tô Lam chất vấn từng câu một.
“Ba... Chẳng phải giờ không có gì ngoài ý muốn à.” Tô Mạnh Cương lẩm bẩm nói.
Tô Lam biết cô hoàn toàn không thể nói rõ ràng với ông ta được, vì thế giới quan khác nhau, suy nghĩ cũng khác nhau, thế nên cô lười cãi nhau với ông ta.
Lúc này, Sở Thanh Diên lên tiếng: “Tô Mạnh Cương, hôm nay ông dọn ra khỏi nhà tôi đi, nế không tôi sẽ cuốn gói hết đồ đạc của ông vứt ra ngoài!”
Nghe thấy thế, Tô Mạnh Cương ngẩn ra, vội nhảy dựng lên: “Sở Thanh Diên, bà có ý gì? Tôi giúp bà giải quyết chuyện lớn của con gái bà, thế mà bà đối xử với tôi như vậy? Bà thế này chẳng phải đang qua cầu rút ván sao?”
“Ai thèm ông lo chuyện của con gái tôi? Tôi nói cho ông biết, bây giờ tôi với ông chẳng có quan hệ gì cả, nếu ông còn tiếp tục bám lấy nhà tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát!” Nói xong, Sở Thanh Diên kéo Tô Lam bỏ đi.
Tô Lam đưa Sở Thanh Diên về nhà, sau đó Sở Thanh Diên thực sự vứt hết hành lý của Tô Mạnh Cương ra ngoài, còn nói nếu ông ta không đi thì sẽ báo cảnh sát. Lúc đầu Tô Mạnh Cương còn không biết xấu hổ la lối om sòm, sau đó Sở Thanh Diên vạch trần vết sẹo Hồ Tinh tìm được người giàu có hơn nên đá ông ta. Bên ngoài còn có rất nhiều hàng xóm láng giềng vây xem, trong sự đồng lòng nhất trí của mọi người, Tô Mạnh Cương mang đồ đạc của mình, bất lực rời đi.
Sở Thanh Diên ở bên trong nhìn ra người cửa sổ, thấy bóng lưng dần đi xa của Tô mạnh Cương, bà cau mày nói: “Con nói xem ông ta có thể đi đâu? Liệu có lang thang đầu đường xó chợ không?” Nghe thấy mẹ nói những lời mềm lòng, mặc dù trong lòng Tô Lam hơi buồn bực, thế nhưng cô vẫn lạnh lùng nói: “Mẹ, trước đây ba mẹ con chúng ta không có cơm ăn, khó khăn biết bao, nhưng chẳng phải vẫn vượt qua được đấy sao? Hơn nữa tuổi tác ông ta cũng không lớn, có tay có chân, còn có kinh nghiệm làm ăn, lăn lộn kiếm cơm ăn không phải chuyện gì khó.”
“Suy cho cùng thì mẹ với ông ta cũng từng là vợ chồng, cũng không muốn thấy ông ta sống quá thê thảm.” Sở Thanh Diên gật đầu nói.
Tô Lam cúi đầu không nói nữa, trong lòng bắt đầu lo lắng cho vết thương của Quan Triều Viễn.
Vừa nãy ở bệnh viện cô đã hỏi y tá, nghe nói bác sĩ đang khâu vết thương cho Quan Triều Viễn, vết thương đó của anh vừa sâu vừa dài, Tô Lam nghĩ lại mà tê cả da đầu. Lúc này, Sở Thanh Diên thấy dáng vẻ Tô Lam chồng chất tâm sự, bèn nói: “Mẹ biết con không yên tâm Quan Triều Viễn, mau đến bệnh viện xem thử đi. Lần này may nhờ người ta, nếu không, bây giờ Yên Yên với Chi Chi thế nào thật sự không biết được. Dù sao thì con với cậu ta cũng có với nhau hai đứa con, cho dù tương lai không thể bên nhau thì cũng phải quan hệ tốt đẹp với nhau. Có hai đứa con này, cả đời hai đứa đừng mong sẽ rũ sạch quan hệ.”
Nghe thế, Tô Lam cũng không quan tâm được nhiều nữa, chỉ dặn dò: “Mẹ, vậy con đến bệnh viện thăm anh ấy, có gì mẹ phải gọi cho con đấy biết không?”
“Ừm.” Sở Thanh Diên gật đầu.
Sau đó, Tô Lam đứng dậy bước nhanh ra khỏi nhà.
Sau khi đến phòng cấp cứu, hỏi y tá xong Tô Lam mới biết Quan Triều Viễn vừa phẫu thuật xong, đã được đưa vào phòng bệnh.
Tô Lam hỏi rõ số phòng, sau đó chạy đến phòng bệnh.
Chẳng dễ gì mới tìm được số phòng bệnh mà y tá nói, thế nhưng cô lại nhìn thấy Lâm Minh đang cau mày đứng trước giường bệnh.
“Cô Tô?” Lâm Minh nhìn thấy Tô Lam, mặt đầy vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ, như thể gặp được cứu tinh.
“Anh ấy... phẫu thuật thế nào rồi?” Tô Lam bước tới hỏi.
Vết thương trên chân anh lớn như vậy, chắc chắn phải khâu rất nhiều mũi.
“Tổng cộng ba mươi tám mũi, bác sĩ nói vết thương rất sâu, cần tiêm kháng viêm một tuần, hơn nữa còn phải nằm trên giường nghỉ ngơi một tháng.” Lâm Minh trả lời.
Nghe thấy thế, Tô Lam cảm giác như chân mình mềm oặt đi.
Ba mươi tám mũi? Chắc anh đau lắm, Tô Lam có cảm giác khóe mắt cô bỗng ươn ướt.
Cô không khỏi thầm mắng mình chẳng được tích sự gì, trước đây cô là một người mạnh mẽ biết bao? Sao bây giờ hở tí là rơi nước mắt, hơn nữa còn không kiểm soát được cảm xúc của mình? Thấy Tô Lam không định đi vào, Lâm Minh vội nói: “Cô Tô, tổng giám đốc Quan đang nổi cáu, cô... có vào xem thử không?”