Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 326: Chương 326: Chua




Tô Lam nghe thấy vậy thì nhíu mày.

Tất nhiên cô muốn vào thăm anh, nhưng trong lòng cô vẫn còn hơi e ngại, hình ảnh ban nãy anh nắm lấy tay cô vẫn còn ngay trước mắt. Gặp lại nhau, cô không biết mình nên dùng thái độ gì để đối mặt với anh.

Đương nhiên, giờ phút này lòng cô vẫn rất biết ơn Quan Triều Viễn, nếu không nhờ anh thì có thể Tô Yên và Chi Chi đã gặp chuyện không may rồi, mà chính anh cũng bị thương nặng như thế, cô thật sự không biết nên cảm ơn anh thế nào cho phải. Nhìn thấy Tô Lam do dự, Lâm Minh còn tưởng Tô Lam không muốn đi vào, anh ta để tay trước ngực nói: “Xin cô đấy, cô mau vào khuyên đi, anh ấy không cho y tá truyền nước biển, y tá nói miệng vết thương rất sâu, hơn nữa nước sông cũng rất bẩn nên dễ bị nhiễm trùng, miệng vết thương mà bị nhiễm trùng sẽ rất phiền phức.”

Nghe thấy lời này, cuối cùng Tô Lam không nhịn được nữa, không kịp nghĩ nhiều, cất bước đẩy cửa đi vào.

“Đi ra ngoài!” Quan Triều Viễn quay mặt về phía cửa sổ nên hoàn toàn không nhìn thấy ai đã đi vào phòng, có lẽ anh cũng không muốn nhìn, nghe thấy tiếng mở cửa anh đã lạnh lùng nói ra hai chữ này.

Anh vẫn vậy, cái gì cũng thích làm theo ý mình, ngay cả cơ thể của bản thân cũng mặc kệ, trong lòng Tô Lam rất tức giận.

Đóng cửa phòng, Tô Lam bước từng bước một đến trước giường bệnh của anh.

“Tôi bảo đi ra ngoài, không nghe thấy à…” Nghe thấy tiếng bước chân, Quan Triều Viễn cáu gắt quát.

Nhưng vừa quay đầu nhìn, đột nhiên anh lại nhìn thấy người đứng trước mặt là người mà anh mong nhớ suốt đêm ngày. Bỗng anh nghẹn lời, cứng họng hỏi: “Em… Sao em lại đến đây?”

“Nếu anh không chào đón tôi thì tôi ra ngoài ngay đây!” Tô Lam nói một câu, xoay người giả vờ rời đi.

Ngay sau đó, quả nhiên đúng như dự đoán của Tô Lam, cổ tay cô đã bị một bàn tay to nắm chặt lấy!

Nghe thấy lời này, khóe môi Tô Lam bất giác nhếch lên, sau đấy cô xoay người lại, ánh mắt rơi trên chân bị quấn băng gạc màu trắng trông như cái bánh chưng của anh.

Nhìn thấy cái chân quấn kín băng gạc, Tô Lam không khỏi hít một hơi khí lạnh, như thể cô cũng cảm thấy chân cô đang đau.

Nhìn thấy ánh mắt Tô Lam, Quan Triều Viễn lại nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Em đừng lo lắng, cũng chỉ khâu mấy mũi thôi, chắc chắn bác sĩ kia là người mới nên mới quấn chân tôi kín thế!”

Vành mắt Tô Lam hơi ửng đỏ, nhìn Quan Triều Viễn nói rất nghiêm túc: “Khâu tổng cộng ba mươi tám mũi.”

Đến lúc này rồi mà anh còn nói đùa, Tô Lam thật sự nể anh luôn.

Không phải vừa nãy Lâm Minh nói anh đang cáu gắt trong phòng bệnh sao? Sao bây giờ anh lại còn dỗ dành cô vui vẻ.

Cúi đầu nhìn thấy anh đang nắm tay cô, Tô Lam chậm rãi yên lặng đẩy tay anh ra, sau đó ngồi xuống cái ghế trước giường bệnh.

Hành động của Tô Lam khiến Quan Triều Viễn thấy hơi hụt hẫng, nhưng khi nhìn thấy cô ngồi bên cạnh mình trong lòng anh lại thấy vui mừng, bởi vì ít nhất cô sẽ ngồi đây với anh thêm một lúc

“Vết thương nhỏ này không làm gì được tôi đâu, em yên tâm.” Ánh mắt Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm vào Tô Lam.

Tô Lam biết giờ phút này bản thân cô nên làm gì, cô thẳng thắn đón nhận ánh mắt của anh hỏi: “Nghe nói anh không chịu để ý tá truyền nước biển?”

Quan Triều Viễn nghe thấy thế thì sửng sốt, sau đó anh lập tức nói: “Làm gì có chuyện đấy? Tôi chỉ bảo y tá… Lúc nữa hẵng sang truyền nước biển thôi.”

Nghe đến đây, Tô Lam không nhịn được bật cười. Nghĩ thầm: Hôm nay lại trung thực vậy.

Sau đấy, Tô Lam quay mặt lại nói: “Nếu vậy thì bây giờ tôi đi gọi y tá vào.”

Nói xong, cô không đợi Quan Triều Viễn đồng ý đã đứng dậy bước ra khỏi cửa phòng bệnh.

Bước ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa phòng bệnh lại, Tô Lam nhìn thấy Lâm Minh lo lắng đi đến gần, khẽ liếc về phía phòng bệnh, anh ta hỏi: “Cô Tô, sao rồi?”

“Làm phiền anh đi gọi y tá đến.” Tô Lam thờ ơ trả lời.

Nghe thấy lời này, Lâm Minh vui mừng khôn xiết: “Cô Tô, ý cô là tổng giám đốc Quan đồng ý truyền nước biển?”

“Ừ.” Tô Lam hơi mỉm cười, gật đầu.

Lâm Minh không khỏi vươn ngón tay cái về phía Tô Lam: “Cô Tô, vẫn là cô có cách!”

Tô Lam đỏ mặt trước lời khen ngợi của Lâm Minh, sau đấy cô nhìn Lâm Minh nhanh chóng đi đến trạm y tá.

Quay đầu nhìn cửa phòng bệnh phía sau, Tô Lam lập tức xoay người quay lại.

Một lần nữa ngồi trước giường bệnh của Quan Triều Viễn, Tô Lam nói rất chân thành: “Cảm ơn anh đã cứu Tô Yên và Chi Chi.”

“Chuyện nhỏ không tốn sức mấy.” Quan Triều Viễn cười nhạt nhìn Tô Lam nói.

Anh cười quá ôn hòa lại khiến Tô Lam thấy hơi mất tự nhiên, cô rũ mí mắt nói: “Nếu không vì cứu hai đứa thì anh đã không bị thương nặng như thế, hơn nữa còn không hẹn hò được với người đẹp.”

Nghe thấy câu cuối cùng, bỗng nhiên mắt Quan Triều Viễn nhíu lại.

“Thật ra…” Quan Triều Viễn vừa định giải thích, không ngờ đúng lúc này điện thoại lại vang lên.

Điện thoại đặt phía cuối giường bệnh không ngừng rung lên, đương nhiên vị trí hiện tại của Quan Triều Viễn không thể lấy điện thoại được.

Tô Lam thấy thế, cô đứng dậy lấy điện thoại, đôi mắt khẽ lướt qua màn hình đang nhấp nháy, bên trên đang hiện tên Linda, cô không thể giả vờ như không nhìn thấy.

Ngay sau đó, vẻ mặt Tô Lam không cảm xúc đưa điện thoại cho Quan Triều Viễn.

Quan Triều Viễn nhận lấy điện thoại Tô Lam đưa, cúi đầu nhìn thấy dãy số điện thoại đang nhấp nháy trên màn hình, bất giác nhíu mày

Lúc này, bỗng nhiên Tô Lam nói: “Nếu có gì không tiện thì tôi ra ngoài một lúc.”

“Không có gì không tiện cả.” Quan Triều Viễn cau mày nói một câu, ấn nút nhận cuộc gọi.

Tô Lam nghe thấy thế thì ngồi trên ghế, dùng tay sửa tóc, giả vờ như đang không chú ý, thật ra lỗ tai cô đang cố gắng nghe lỏm tiếng vang ra từ điện thoại.

“Tổng giám đốc Quan, có phải anh quên mất buổi hẹn của chúng ta rồi không? Tôi đã đợi anh ở nhà hàng xoay hơn một tiếng, gọi cho anh mấy cuộc điện thoại mà anh cũng không nhận…” Đầu bên kia lập tức vang lên giọng nói yêu kiều của Linda.

Không đợi Linda nói xong, Quan Triều Viễn đã dùng giọng điệu âm u ngắt lời cô ấy: “Xin lỗi, tôi có việc đột xuất, cho nên mới lỡ… Hẹn.”

“Không sao, tôi biết anh bận mà, hay là chúng ta hẹn lại lần sau?” Quả nhiên Linda rất mong đợi lần hẹn hò sau.

Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam một cái, sau đó nói: “Chỉ sợ gần đây không được, tôi rất bận, có cơ hội rồi nói sau. Tạm biệt!”

Nói xong, không đợi đầu bên kia nói câu nào, Quan Triều Viễn lập tức cúp điện thoại.

Từ cuộc đối thoại ban nãy, Tô Lam biết giữa Quan Triều Viễn và Linda kia không có quan hệ sâu sắc gì, nhưng trong lòng cô vẫn thấy hơi chua xót.

Sau đấy, cô cố gượng cười nói: “Anh nói chuyện vô tâm như thế sẽ khiến người đẹp đau lòng đấy.”

Nghe thấy lời này, ánh mắt Quan Triều Viễn buồn bã, sau đó anh đột nhiên bắt lấy tay Tô Lam: “Em…” Cảm thấy tay mình bị siết chặt, Tô Lam nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.