“Tôi chỉ quan tâm có làm tổn thương em hay không?” Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm Tô Lam trước mặt nói.
Đón nhận ánh mắt của anh, Tô Lam cảm thấy khắp cơ thể cô đều bị bỏng rát.
Đúng, ánh mắt nóng bỏng của anh, mà trong mắt lại chỉ có mình cô, cảm giác này làm cho trái tim Tô Lam không khỏi run lên.
Cảm giác tim đập nhanh lại xuất hiện một lần nữa, Tô Lam không khỏi kêu thầm trong lòng: Nguy rồi!
Cô vẫn luôn cố gắng vạch rõ giới hạn với anh, vẫn luôn né tránh thâm tình của anh, nhưng sau chuyện Tô Yên ôm Chi Chi nhảy xuống biển, trái tim của cô và của anh lại không tránh khỏi mà va vào nhau!
Ngoại trừ anh ra, không có bất cứ người đàn ông nào khiến cô có cảm giác tim đập nhanh như vậy, dù là Quan Khởi Kỳ si tình cũng không thể, trong lòng cô vẫn biết rõ rằng cô không thể yêu thêm bất cứ người đàn ông nào khác, bởi vì trong lòng cô vẫn còn yêu anh.
Ngay sau đó, Tô Lam nhíu mày muốn rút tay mình ra: “Buông ra!”
“Không buông.” Tuy giọng nói Quan Triều Viễn rất nhẹ, nhưng giọng điệu lại rất kiên quyết.
Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, nữ y tá đẩy bàn dụng cụ y tế đi đến.
“Buông ra.” Tô Lam thấp giọng, hơi tức giận, để y tá thấy được thì quá xấu hổ rồi. Nhìn thấy vẻ gấp gáp của Tô Lam, Quan Triều Viễn mới buông tay Tô Lam ra, nhưng đôi mắt vẫn nhìn Tô Lam chằm chằm, khiến Tô Lam không được tự nhiên, đành phải đứng thẳng dậy, đi đến cuối giường bệnh, đưa mắt nhìn nữ y tá cắm mũi kim truyền nước biển cho Quan Triều Viễn.
Hôm nay Quan Triều Viễn quá xui xẻo, nữ y tá đâm vào tay anh mấy lần vẫn không đâm đúng chỗ, nữ y tá lo lắng đến mức trán đổ đầy mồ hôi.
Chỉ là, Quan Triều Viễn không hề tức giận, bởi vì toàn bộ tâm trí anh đặt trên người đang đứng ở phía cuối giường rồi, còn đau đớn trên mu bàn tay thật sự không đáng nói đến.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Lam không khỏi nhíu mày. Thật ra có hơi đau xót cho mu bàn tay của Quan Triều Viễn, nhưng thấy bộ dạng không thèm quan tâm kia của anh, lại cảm thấy anh không hề bị đau.
Tóm lại, vừa yêu vừa hận là toàn bộ cảm giác lúc này của Tô Lam với Quan Triều Viễn.
Rất nhanh, nữ y tá đã thuận lợi đâm kim tiêm vào mạch máu của Quan Triều Viễn, sau đó đưa bình truyền dịch treo lên giá đỡ phía trên, dặn dò mấy câu rồi mỉm cười rời khỏi. Lúc này, phòng bệnh lại yên tĩnh, Tô Lam cảm thấy không khí hơi gò bó, liếc mắt nhìn màn đêm tối đen ở ngoài cửa sổ, rồi nói: “Minh An với Xuân Xuân còn ở nhà, chắc chắn một mình Kiểu Tâm không thể chăm hết được, tôi về trước đây.”
“Được.” Tuy rất không muốn, nhưng Quan Triều Viễn vẫn gật đầu, mấy đứa nhỏ cũng cần cô chăm sóc.
Sau đó, Tô Lam xoay người đi đến phía cửa ra vào.
Tay vừa cầm vào tay nắm cửa, bước chân của Tô Lam chợt dừng lại, sau đó xoay người, nhìn Quan Triều Viễn nằm ở trên giường nói: “Chuyện này vì chúng tôi mà ra, tôi sẽ thanh toán tiền thuốc men.”
Nghe như thế, Quan Triều Viễn nhướn mày, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
“Nhưng mà tiền bồi dưỡng và tiền công làm việc của anh quá lớn, có thể tiền của tôi không trả được, cho nên anh chỉ có thể tự nhận xui xẻo, đương nhiên nếu anh muốn lấy phiếu bé ngoan làm việc nghĩa hăng hái, tôi có thể làm một cái gửi đến Thịnh Thế.” Đột nhiên Tô Lam cười nói.
Nghe vậy, ánh mắt Quan Triều Viễn lộ vẻ đáng thương nói: “Em nhất định phải phân chia rõ ràng với tôi như vậy sao? Em thật sự đối xử với tôi như là người dưng à?”
“Đương nhiên không phải!” Tô Lam hé miệng cười, sau đó giải thích: “Anh là ba của con trai và con gái tôi.”
Sự thật đúng là như vậy, anh là ba của bọn nhỏ, cho nên cô hy vọng anh có thể khỏe mạnh, vui vẻ, vậy các con của cô mới nhận được sự chăm sóc vào tình yêu thương tốt nhất. Mấy ngày nay, cô vẫn nghĩ như vậy.
Nhận được đáp án này, Quan Triều Viễn mỉm cười, trong nụ cười lại mang theo chút mất mác, nhưng suy cho cùng câu trả lời này cũng không phải tệ nhất, ít nhất cô không hận anh như trước kia, đây đúng là một khởi đầu tốt đẹp.
“Đi đường chú ý an toàn.” Cuối cùng Quan Triều Viễn nói một câu.
“Cảm ơn.” Nói xong, Tô Lam xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Ra đến cửa phòng bệnh, Tô Lam nhìn Lâm Minh vẫn đứng ở bên ngoài, thấy cô đi ra, Lâm Minh nhíu mày, có lẽ không muốn để cô đi nhanh như vậy?
Tô Lam do dự một lúc, rồi vẫn đi đến dặn dò: “Trợ lý Lâm, đang truyền nước biển rồi, anh vào xem chút đi, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”
“Được.” Lâm Minh gật đầu.
Sau đó, Tô Lam lê bước đôi chân mệt mỏi đi về phía thang máy.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Tô Lam nhìn Minh An và Xuân Xuân đang ngủ say, sau đó vẫn không thể đi vào giấc ngủ. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Trịnh Hạo rút đơn kiện, Tô Yên và Chi Chi được đón về, Tô Mạnh Cương bị mẹ đuổi ra khỏi nhà, Quan Triều Viễn cứu Tô Yên và Chi Chi nên bị thương không nhẹ, mà hình như cô lại có cảm giác điện giật với Quan Triều Viễn rồi…
Buổi sáng hôm sau, Tô Lam bế Xuân Xuân, tay cầm theo túi giữ nhiệt, Minh An thì kéo vạt áo của cô đẩy cửa phòng bệnh Quan Triều Viễn ra.
“Ba!” Minh An chạy như bay nhào vào Quan Triều Viễn trước giường bệnh.
“Minh An, con trai ngoan.” Nhìn thấy Minh An, gương mặt lạnh lùng của Quan Triều Viễn lập tức nở nụ cười.
Tô Lam rảo bước vào phòng bệnh, đột nhiên nhìn thấy trước giường có một cô gái ăn mặc thời thượng đứng ở trước giường bệnh, tay còn ôm một bó hoa, rõ ràng là đến thăm Quan Triều Viễn. Tuy lúc này cô ấy đưa lưng về phía cô, nên cô không nhìn thấy rõ gương mặt của cô ấy, nhưng cũng có thể thấy cô ấy có dáng người cao gầy, tóc uốn cong, mặc một bộ đồ công sở màu trắng gạo, đôi giày màu ngọc trai càng nổi bật chiều cao của cô ấy, không khó đoán ra là một cô gái xinh đẹp.
Nhìn thấy có người đến thăm, Tô Lam không khỏi do dự, không biết lúc này nên đi vào hay không.
Đúng lúc này, đột nhiên Minh An đưa mắt nhìn cô gái kia một cái, sau đó nắm lấy tay Quan Triều Viễn vừa đung đưa vừa hỏi: “Ba, dì xinh đẹp này là ai vậy?”
Lúc này, Quan Triều Viễn đã phát hiện ra Tô Lam đứng ở cửa, sau đó, anh đưa mắt nhìn lên gương mặt trẻ con của Minh An, trả lời: “Dì này là một người bạn trên thương trường của ba.”
Câu trả lời này rất khéo léo, bỏ thêm một định ngữ đằng trước từ bạn bè, là đối tác công việc, chứ không phải là bạn bè bình thường, nói cách khác, giữa hai người họ chỉ nói chuyện làm ăn, không có bất cứ quan hệ cá nhân nào.
Nghe như vậy, Tô Lam bĩu môi dưới, nghĩ thầm: Không lẽ lời này muốn nói cho cô nghe?
Mà khi cô gái kia nghe thấy câu giới thiệu kia có hơi xấu hổ, sau đó nhìn chăm chú vào Minh An một giây, rồi mới khôi phục tinh thần, dò hỏi: “Tổng giám đốc Quan, bạn nhỏ này là con trai anh?”
“Không giống sao?” Ánh mắt Quan Triều Viễn nhìn Minh An đầy đắc ý, đây là một trong những tác phẩm anh tâm đắc nhất trong kiếp này, còn một tác phẩm tâm đắc khác thì đang được Tô Lam bế trong lòng.