Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 220: Chương 220: Đóng kịch




Thấy Tô Yên như muốn ra tay với mình, Tô Lam bế Xuân Xuân đang hoảng sợ lùi thêm hai bước nữa, cho đến khi lưng cô áp vào giàn hoa.

Tô Lam ngước mắt nhìn vẻ căm hận trong mắt Tô Yên, cô ôm chặt Xuân Xuân trước ngực mình theo bản năng.

King kong...

Lúc này, cửa lớn bị mở ra, một giọng nữ dịu dàng truyền đến.

“Đồ ăn hôm nay tươi ngon, cá diếc cũng rất tươi. Xuân Xuân, bà mua một con cho cháu có sữa bú, cháu bú sữa mà sao mãi không thấy lớn thế nhỉ?”

Giọng mẹ truyền đến, Tô Lam mới thở phào một hơi.

Cô không sợ đánh nhau, cô chỉ sợ làm Xuân Xuân bị thương. Mẹ về là tốt rồi, bà sẽ không đứng nhìn cô với Tô Yên đánh nhau.

“Mẹ, mẹ về rồi à.” Ngay sau đó, Tô Yên xoay người ra đón.

“Ấy, Tô Yên cũng ở đây à?” Sở Thanh Diên nhìn thấy Tô Yên thì cười nói.

“Mẹ, con vừa đến, chị nói mẹ đi mua đồ ăn rồi.” Tô Yên cười đáp.

“Đến đúng lúc lắm, cùng ăn cơm đi, mẹ mua nhiều lắm.” Sở Thanh Diên cười nói.

Thấy cảnh Tô Yên và mẹ nói cười, Tô Lam ngẩn ngơ.

Đây là Tô Yên vừa rồi giương cung bạt kiếm muốn động tay động chân với cô sao? Lúc này cô ta cười rạng rỡ, thân thiết nói chuyện với mẹ, không hề có vẻ không vui vừa rồi.

Lúc này, Xuân Xuân vẫn còn đang khóc, Tô Lam vội bế bé ngồi lên sô pha rồi mở áo ra, bắt đầu cho bé bú, lúc này bé mới đỡ hơn một chút.

Sở Thanh Diên nghe thấy tiếng khóc của Xuân Xuân thì vội chạy đến hỏi: “Sao hôm nay Xuân Xuân khóc dữ thế?”

“Con bé...” Tô Lam đang muốn trả lời.

Nhưng Tô Yên lại giành nói trước: “Mẹ, là tại con, vừa rồi con nói hơi lớn tiếng, hình như làm nó giật mình.”

“Con cũng thật là, Xuân Xuân mới hơn hai tháng, con nói chuyện không thể nhỏ tiếng chút sao? Con cũng là người làm mẹ rồi mà còn thô lỗ như vậy.” Sở Thanh Diên quở trách Tô Yên.

“Mẹ, con biết rồi mà.” Nói xong, Tô Yên tiến tới cười nói tiếp: “Chị, Chi Chi sắp một tuổi rồi, A Hạo sợ em mệt nên thuê bảo mẫu cho em, sau này em có thời gian sẽ đến chăm sóc Xuân Xuân giúp chị nhé?”

Tô Lam nhìn chằm chằm Tô Yên bằng ánh mắt đặc biệt. Không thể phủ nhận, cô ta đã tu luyện thành tinh, trước đó với bây giờ là hai bộ mặt khác nhau.

Tô Yên từ nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu sao lại biến thành người hai mặt khiến cô căm ghét như vậy? Tô Lam thật sự không dám tin, thời gian một hai năm mà cô ta có thể biến thành thế này.

“Không cần đâu, một mình chị chăm được.” Tô Lam trả lời Tô Yên bằng giọng điệu thờ ơ.

Lúc này, Sở Thanh Diên cũng nhận ra vẻ thờ ơ của Tô Lam dành cho Tô Yên.

Bà không khỏi trách: “Lam Lam, em con cũng có ý tốt thôi.”

“Mẹ, con lớn từng này rồi, chẳng lẽ không phân biệt được tốt xấu sao? Xuân Xuân buồn ngủ rồi, con đưa con bé đi ngủ đây.”

Nói xong, Tô Lam bế Xuân Xuân đang bú quay về phòng.

Cửa bị đóng, Tô Lam không biết Tô Yên sẽ nói gì trước mặt mẹ, nhưng cô thật sự lười bận tâm.

Cô đã không còn để ý nữa, cứ để mặc cô ta vậy!

Tô Lam ôm Xuân Xuân ngủ được một giấc, đến khi cô dậy thì Xuân Xuân vẫn đang ngủ.

Tô Lam mang dép, đẩy mở cửa phòng ngủ, bên ngoài vô cùng yên tĩnh.

Xem ra Tô Yên đã đi rồi. Đi là tốt nhất, cô thật sự không muốn nhìn thấy cô ta nữa, lần đầu tiên cô ghét một người đã từng vô cùng thân thiết với mình.

Lúc này, Sở Thanh Diên từ phòng bà đi ra.

Nhìn thấy Tô Lam, bà bèn nói: “Vừa rồi con ngủ nên không gọi con ăn cơm trưa, trong nồi còn để canh cá với cơm chiên cho con đấy, nhân lúc Xuân Xuân chưa dậy tranh thủ ăn đi.”

“Vâng.” Tô Lam gật đầu rồi đi vào bếp xới cơm.

Tô Lam ngồi trước bàn ăn, vừa uống canh cá vừa ăn cơm chiên. Nghĩ đến chuyện ban nãy, lòng cô thật sự nghẹn ứ, nhưng lại không thể nào nói với mẹ, thế nên trong lòng rất ngột ngạt.

Lúc Tô Lam đang ăn như nhai sáp thì Sở Thanh Diên ngồi đối diện cô, nói lời thấm thía: “Lam Lam này, Tô Yên là em gái ruột của con, cho dù nó nói gì con không thích nghe thì cũng vì tốt cho con thôi, con đừng giận nó, càng không thể để bụng, có biết không?”

Nghe thế, Tô Lam ngẩng đầu hỏi: “Mẹ, Tô Yên nói gì với mẹ?” Sở Thanh Diên ngập ngừng rồi nói thật: “Lần trước mẹ gọi cho Tô Yên, than thở mấy câu chuyện của con, chắc nó nghe để trong lòng rồi. Nó bảo hôm nay nó nói với con những lời không nên nói, nhưng cũng vì tốt cho con thôi, cũng sợ con giận, vừa nãy con bé còn rơi nước mắt, nói chắc sau này chị gái sẽ mặc kệ nó. Lam Lam à, em gái con lo cho con thôi, thấy con chăm em bé, cái gì cũng dựa vào bản thân. Con cũng vừa mới bắt đầu, ngày tháng sau này còn dài, nó đau lòng cho con, sợ sau này con sống không tốt.”

Tô Lam vốn cho rằng Tô Yên sẽ đâm bịch thóc chọc bịch gạo trước mặt mẹ, nhưng ngờ cô ta lại ra một nước cờ cao tay như vậy, lấy lùi làm tiến, nói với mẹ là vì tốt cho cô, tỏ vẻ cao thượng, còn bản thân cô ta lại vô tội.

Tô Lam thật sự đã đánh giá thấp đứa em gái này của cô rồi, hóa ra cô ta chơi trò tâm cơ giỏi hơn cô nhiều.

Tất nhiên Tô Lam sẽ không vạch trần thủ đoạn của Tô Yên, cô rất khinh thường, cũng không muốn làm mẹ lo lắng. Hơn nữa, cho dù bây giờ cô nói hết mọi chuyện ra thì sẽ cũng chưa chắc mẹ đã tin cô. Cô với Tô Yên đều là con gái của bà, chắc chắn bà sẽ không tin Tô Yên thay đổi thành người như vậy.

Cuối cùng, Tô Lam cúi đầu suy nghĩ giây lát rồi hời hợt nói: “Mẹ, đừng nói nữa, con hiểu hết.” Nghe vậy, Sở Thanh Diên cười bảo: “Vậy là tốt nhất. À phải rồi, ngày mốt là sinh nhật một tuổi của Chi Chi, A Yên nói A Hạo đặt mấy bàn trong nhà hàng, đến lúc đó chúng ta cũng đi, nhớ chuẩn bị quà cho Chi Chi. Mặc dù bà ngoại như mẹ với người dì là con không giàu có gì, nhưng cũng đừng để nhà chồng Tô Yên xem thường nó.”

“Mẹ, con biết rồi.” Cuối cùng Tô Lam gật đầu.

“Ừm.” Sở Thanh Diên hài lòng quay về phòng.

Tô Lam ngồi trước bàn ăn, thầm nghĩ: Nói thế nào thì Tô Yên cũng là em gái mình, dịp thế này, cho dù mình không vui thì cũng phải làm, hơn nữa còn có mẹ, mình không thể làm mẹ lo lắng được.

Thế nên chiều hôm sau, nhân lúc Xuân Xuân ngủ, Tô Lam một mình đến trung tâm thương mại chọn tới chọn lui mới chon được một món quà sinh nhật cho Chi Chi.

Quà chỉ là một chiếc vòng tay nhỏ xíu cho em bé làm bằng vàng, bên trên có hoa văn đám mây và dòng chữ ‘cát tường như ý’ của hiệu Châu Sinh Sinh, tốn hết hơn ba nghìn tệ của Tô Lam, lúc đó Tô Lam đã cắn răng để thanh toán. Mặc dù Tô Lam không giàu có gì, hơn ba nghìn này cũng thuộc mười nghìn tệ mấy hôm trước Quan Khởi Kỳ đưa tạm cho cô, nhưng cô vẫn mua. Dù sao cũng là sinh nhật một tuổi của Chi chi, hơn nữa còn liên quan đến thể diện của nhà họ Tô, tiền này phải bỏ ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.