Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 221: Chương 221: Giả tạo




Chẳng mấy chốc đến ngày đầy tuổi của Chi Chi, Trịnh Hạo đã đặt bàn ở một khách sạn năm sao, Tô Lam và Sở Thanh Diên cùng đi đến trước.

Tô Lam gửi Xuân Xuân cho một dì hàng xóm, chuẩn bị đến nơi thì đưa quà rồi nhanh chóng quay về vì thứ nhất là cô không yên tâm về Xuân Xuân, hai là Trịnh Hạo cũng ở nơi này. Để tránh bị nghi ngờ cũng như tránh Tô yên nghĩ ngợi linh tinh cho nên tốt hơn hết là cô nên tránh đi.

Một sảnh tiệc nhỏ mà có khoảng mười bàn, nhiều như vậy, khách khứa cũng gần như đầy đủ rồi.

Tô Lam đứng từ xa nhìn thấy Trịnh Hạo và Tô Yên đi qua đi lại giữa các khách mời. Tô Yên mặc một chiếc váy dài màu hồng phấn, trang điểm rất xinh đẹp. Trịnh Hạo vẫn giống như trước đây khoác trên mình một chiếc áo sơ mi màu trắng, vẫn là dáng vẻ tao nhã lịch sự của một vị giáo sư.

Tô Yên đứng hùa đám đông, trên tay bưng một cái khay mà trong đó toàn là lì xì và quà cáp của bạn bè và người thân.

“Tô Yên ở bên kia.” Sở Thanh Diên chỉ vào hướng của Tô Yên rồi nói.

“Vâng.” Tô Lam gật đầu rồi bước theo bước chân của Sở Thanh Diên đi qua đó.

Lúc này, Trịnh Hạo nhìn thấy Sở Thanh Diên, cũng nhìn thấy Tô Lam, trong chốc lát có hơi ngạc nhiên, sau đó bước tới nghênh đón bọn họ.

Tô Yên liếc mắt nhìn thoáng qua, thấy Trịnh Hạo đang đi về phía mẹ mình và Tô Lam, vội vàng gọi: “A Hạo!”

Nghe thấy giọng nói của Tô Yên đang gọi mình, Trịnh Hạo dừng bước, Tô Yên nhanh chóng đuổi kịp đến đó, vươn tay nắm lấy cánh tay anh ta, sau đó mỉm cười bước đến chỗ của mẹ và chị gái.

“Mẹ…Chị, hai người đến rồi?” Lúc Trịnh Hạo xưng hô với Tô Lam, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên.

Dù sao thì trong dịp như này, anh ta vẫn phải gọi Tô Lam một tiếng chị.

Tô Thanh cảm thấy có hơi không được thoải mái khi bị gọi bằng chị. Cô luôn cảm hơi khó xử, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười.1

“Chi Chi đâu?” Sở Thanh Diên quay về phía đám người kia liếc nhìn qua một lượt nhưng không nhìn thấy bóng dáng cháu ngoại của mình đâu.

“Vừa nãy buồn ngủ nên bảo mẫu đưa về phòng nghỉ để ngủ rồi ạ.” Tô Yên đáp lời.

“Ồ, trẻ con chính là như vậy đấy.” Sở Thanh Diên mỉm cười.

Sau đó, Sở Thanh Diên lấy ra một chiếc hộp to bằng nhung có màu đỏ, đưa cho Tô Yên rồi nói: “Đây là khóa trường thọ mẹ mua cho Chi Chi, con nhận thay cho con bé.”

Tô Yên vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn mẹ.”

“Mẹ, khiến mẹ phải tốn kém rồi.” Trịnh Hạo ngại ngùng nói.

“Mẹ mua cho cháu ngoại của mẹ là điều đương nhiên, có gì tốn kém đâu?”

Lúc này, Tô Lam cũng nhanh chóng lấy ra món quà của bản thân, liếc nhìn Tô Yên một cái sau đó đưa qua đó: “Đây là quà chị tặng Chi Chi.”

Giống như những gì mà Tô Lam tưởng tượng, Tô Yên đưa tay ra nhận lấy món quà, còn vui mừng nói: “Cảm ơn chị.”

“Không có gì.” Tô Lam giật giật khóe miệng.

Giờ phút này, Tô Lam cảm thấy Tô Yên thật sự giả tạo, khi không có ai có thể gào thét hét lên với bản thân, không ngừng dùng những lời lẽ châm chọc mỉa mai. Lúc ở trước mặt mọi người lại có thể bày ra một khuôn mặt tươi cười, khiến cho người khác nghĩ rằng chị em bọn họ vô cùng thân thiết.

Đột nhiên Tô Lam cảm thấy bản thân mình đang diễn kịch cùng cô ta. Cô cảm thấy hơi mệt mỏi, thực sự không muốn tiếp tục diễn nữa.

Lúc này, Trịnh Hạo nhìn Tô Lam rồi nói: “Lâu rồi không gặp, công việc của chị ở bên Thanh Sơn vẫn ổn chứ?”

Nghe vậy, Tô Lam liếc nhìn Tô Yên, Tô Yên lại càng ôm chặt cánh tay của Trịnh Hạo. Cô biết chắc chắn Tô Yên không nói tình hình hiện tại của mình cho anh ta biết, Trịnh Hạo vẫn cho rằng bản thân cô vẫn đang làm việc ở Thanh Sơn.

Vốn dĩ cô cũng không có ý định tiếp xúc gì với anh ta nữa cho nên nói một cách thản nhiên: “Cũng coi như khá thuận lợi.”

“Vậy thì tốt, hôm khác cả nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.” Bỗng nhiên Trịnh Hạo lại mời Tô Lam, hơn nữa còn là một nhà, ý muốn nói rằng có cả Tô Yên và Sở Thanh Diên nữa.

“Được thôi.” Tô Lam mỉm cười rồi gật đầu, cũng xem như là miễn cưỡng lấy lệ.

Lúc này, Tô Yên kéo lấy cánh tay của Trịnh Hạo, nhiệt tình cười nói: “Chị, lần trở về này chị vẫn chưa đến nhà em, trước khi đi chị phải đến nhà em làm khách đấy!”

Nghe thấy câu nói này, Tô Lam nhíu mày nghĩ trong lòng: Cô định đi lúc nào? Hiện tại Xuân Xuân vẫn còn nhỏ như vậy, ở nhà mẹ còn có người chăm sóc, cô không có ý định đi.

Ngay sau đó, Tô Lam mới hiểu ra, câu nói này của Tô Yên là cố ý nói cho Trịnh Hạo nghe.

Đúng như dự đoán, Trịnh Hạo cau mày hỏi Tô Lam: “Vẫn còn muốn về Thanh Sơn làm việc sao?”

Trong phút chốc Tô Lam không biết nên trả lời như thế nào.

Lúc này, Sở Thanh Diên lại hỏi Tô Lam: “Lam Lam, sao con vẫn muốn về Thanh Sơn? Một mình con mang theo…”

Nói đến đây, Sở Thanh Diên lập tức dừng lại, quay ra nhìn Trịnh Hạo, nghĩ trong lòng suýt chút nữa thì lỡ miệng nói ra hết.

Suy cho cùng, chuyện Tô Lam chưa chồng đã sinh con cũng không mấy vẻ vang. Hôm nay họ hàng với ba mẹ của con rể đều có mặt, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài chắc chắn sẽ rất mất mặt, khiến cho Tô Yên cũng mất mặt ở bên nhà chồng.

Lúc này, Tô Yên mở miệng nói: “Mẹ, lần trước chính chị tự mình nói với con như vậy, đúng không chị?”

Tô Lam bắt gặp ánh mắt của Tô Yên, trong chốc lát không biết nói gì, cảm thấy hiện tại Tô Yên thực sự khiến người ta không nói nên lời, những lời nói dối như này mà cũng có thể nói ra.

Tuy nhiên cô ta cũng chỉ muốn Trịnh Hạo biết rằng bản thân đang ở Thanh Sơn xa xôi mà thôi nên thuận theo ý của cô ta cũng được.

Sau đó, Tô Lam gật đầu nói: “Tôi có dự định như vậy.”

Trịnh Hạo nghe thấy lời này, gật đầu, ánh mắt có chút cô đơn.

“Tôi còn có việc phải làm, đi trước đây.” Tô Lam cảm thấy cảnh tượng lúc này khiến cho người ta cảm thấy nghẹt thở cho nên nhanh chóng rời đi.

“Lam Lam, ăn cơm xong mẹ sẽ về.” Sở Thanh Diên vội vàng nói với Tô Lam.

“Vâng.” Tô Lam gật đầu.

Lúc này, Tô Yên đưa chiếc khay trên tay mình cho Trịnh Hạo, bước lên trước kéo lấy tay của Tô Lam, mỉm cười: “Chị, để em tiễn chị!”

“Không cần đâu.” Tô Lam đẩy tay của Tô Yên ra không lưu lại giấu vết.

“Em tiễn chị!” Tô Yên vẫn kiên trì, kéo lấy tay của Tô Lam bước về phía lối ra.

Mãi đến khi đến cửa sảnh tiệc, Tô Lam mới hất tay Tô Yên ra.

“Mẹ với Trịnh Hạo đều ở bên trong, em không cần giả bộ nữa đâu!” Tô Lam quay đầu lạnh lùng nói.

Tô Yên thu tay về, cười khẩy: “Được thôi, vậy thì chúng ta nói thẳng đi.”

“Em muốn làm gì?” Tô Lam nhìn chằm chằm vào Tô Yên, biết rằng cô ta đã tốn công như vậy, nhất định là có mục đích.

Tô Yên bước lên trước một bước rồi nói: “Tôi hy vọng sau này chị sẽ không bao giờ đặt chân đến cửa nhà tôi!”

Nghe thấy câu nói này, Tô Lam cười một cách khinh thường: “Cho dù em có rước kiệu đến mời chị, chịcũng không thèm đến.”

Mặc dù nói chuyện hùng hồn là vậy, nhưng ở trong lòng của Tô Lam cũng nhói đau, cô với Tô Yên vậy mà lại đi đến bước đường này.

“Còn nữa, nếu như Trịnh Hạo mời chị ăn cơm, tôi hy vọng chị sẽ không đi. Hơn nữa, chị phải nói với anh ta là chị không có thời gian. Tóm lại, chị không được có bất kỳ tương tác nào với anh ấy!” Tô Yên yêu cầu Tô Lam một cách vô cùng ngang ngược.

Nghe vậy, mặc dù Tô Lam rất ác cảm với loại giọng điệu ra lệnh của cô ta, nhưng ở trong tình cảnh này mà tranh chấp với cô ta cũng chẳng có ý nghĩa gì. “Tô Yên, em nghe cho kỹ, sau này chị không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với Trịnh Hạo, kể cả em nữa!” Dứt lời, Tô Lam quay người bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.