Tô Lam nhìn vào đôi mắt anh, cười nói: “Trước giờ em chưa từng đến khách sạn nào sang trọng như vậy.”
Trò cũ, chẳng phải là muốn giỡn cô một phen sao? Đương nhiên cô sẽ không nhảy vào cái hố mà anh đào sẵn.
“Đương nhiên em chưa từng tự mình đến đây, là anh đưa em đến.” Khóe môi Quan Triều Viễn cong lên.
“Anh từng đưa em đến sao? Sao em không nhớ gì nhỉ? Đừng nói là anh dẫn người phụ nữ khác đến nhé?” Tô Lam ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt gian xảo.
Quan Triều Viễn thì chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, anh vừa đi về phía thang máy vừa nói: “Anh chỉ dẫn một người phụ nữ tên Tô Lam đến đây, còn ở lại một đêm, cuối cùng cô ấy còn ném cho anh một trăm năm mươi tệ, nói là cho anh tiền thù lao, nào ngờ giá một căn phòng hạng sang ở đây phải tới hàng nghìn tệ, em nói xem nếu không phải ngày nào anh cũng đi làm, há chẳng phải phải đền một khoản lớn sao?”
Nghe vậy, Tô Lam mím môi cười, sau đó ngẩng đầu nói: “Anh được ngủ cùng con gái nhà người ta, lẽ nào không nên bỏ ra chút gì sao?”
Lúc này cửa thang máy mở ra, Quan Triều Viễn và Tô Lam bước vào thang máy.
Anh cúi đầu nhìn cô, cười nói: “Đương nhiên anh sẽ không làm ăn lỗ vốn, chỉ một lần đã có thể khiến em mang thai con trai của anh!”
Nghe vậy, Tô Lam đỏ mặt: “Anh đúng là nhìn xa trông rộng.”
“Chưa nói tới nhìn xa trông rộng, là do t*ng trùng của anh quá chất lượng.” Quan Triều Viễn cười nói.
“Đáng ghét!” Tô Lam mắng đùa anh một câu.
Lúc này, anh đưa tay ra vuốt ve gương mặt Tô Lam, ánh mắt toát lên sự trân trọng.
Tô Lam nở nụ cười tươi như hoa với anh, vẻ mặt tận hưởng sự ấm áp từ bàn tay anh.
Ting!
Lúc này đã đến tầng của buổi tiệc, thang máy kêu lên một tiếng.
Tô Lam vội kéo tay anh ra khỏi mặt mình, dáng vẻ đứng đắn nói: “Đến rồi!”
Lúc cửa thang máy mở ra, Quan Triều Viễn đã chuyển sang nghiêm túc, gương mặt không lộ chút cảm xúc nào, Tô Lam khoác tay anh bước ra khỏi thang máy.
Đúng vào lúc này, cửa thang máy đối diện cũng mở ra, Tô Lam thấy có hai người bước ra khỏi cửa thang máy đối diện.
Lúc nhìn thấy đôi nam nữ đó, đầu Tô Lam trở nên ong ong!
Cô thật không ngờ đột nhiên lại gặp anh ấy, tuy hôm nay là tiệc rượu của giới kinh doanh Giang Châu nhưng giới kinh doanh không tránh khỏi dính dáng đến người của giới chính trị, anh ấy là luật sư hàng đầu Giang Châu, anh ấy tham gia tiệc rượu lần này cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Hiển nhiên, lúc hai người đối diện nhìn thấy bọn họ bước chân cũng dừng khựng lại, chắc là không ngờ sẽ gặp hai người họ ở đây.
Khoảng cách chưa đến mười mét nhưng ánh mắt Tô Lam và Quan Khởi Kỳ đều chạm nhau.
Tô Lam có chút không dám nhìn thẳng ánh mắt anh ấy nên cô đành cúi thấp đầu, dù sao người bên cạnh mới là chồng hiện tại của cô, đối mặt với Quan Khởi Kỳ, tâm trạng của cô rất phức tạp.
Còn ánh mắt Quan Khởi Kỳ thì cứ nhìn cô chằm chằm trong mấy giây, người ta vừa nhìn đã có thể nhận ra tình cảm chứa đựng trong ánh mắt ấy.
Quan Triều Viễn cảm nhận được sự thấp thỏm của Tô Lam, anh đưa tay nắm chặt lấy bàn tay đang khoác tay mình của cô.
Cảm nhận được tay mình đang bị nắm chặt, Tô Lam ngước mắt đón nhận lấy cái nhìn của Quan Triều Viễn.
Thấy ánh mắt dịu dàng của anh, Tô Lam mím môi cười. Cô biết anh hiểu cô, cái nhìn an ủi này bỗng chốc đã giúp Tô Lam thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cũng bình thản hơn nhiều.
Sau đó, Quan Triều Viễn và Tô Lam tiến lên trước, Quan Khởi Kỳ và Giang Mỹ Uyển cũng ra khỏi thang máy và đi tới.
“Anh họ!” Quan Khởi Kỳ mở lời trước.
“Khởi Kỳ, em cũng đến à?” Quan Triều Viễn vui vẻ chào hỏi, không thể nhìn ra trước đây hai người từng có chút xích mích nào. Đọc thêm các chương mới tại ~ tr