Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 442: Chương 442: Làm nũng




Nghe thấy câu nói của Minh An đứng phía sau, Quan Triều Viễn và Tô Lam lập tức quay ra nhìn nhau, sau đó Tô Lam đi tới hỏi: “Minh An, con còn nhỏ sao mà biết tình tứ là gì?”

“Thì là đàn ông và phụ nữ ầm ĩ một trận đó?” Minh An trả lời, cậu bé nhìn Tô Lam bằng ánh mắt to tròn đầy vô tội.

“Là ai dạy con?” Tô Lam thật không dám tin Minh An còn chưa được năm tuổi, sao lại biết từ này.

“Có lần con nghe ba bi nói vậy!” Tay Minh An bỗng chỉ về phía Quan Triều Viễn.

Quan Triều Viễn nằm yên cũng dính đạn, anh mơ màng trả lời: “Ba nói vậy bao giờ?”

“Có một lần con sắp đi ngủ, ba nói vậy bên tai ma mi, nhưng con vẫn nghe được.” Minh An ngước gương mặt nhỏ lên nhìn, dáng vẻ rất nghiêm túc.

Lúc này Quan Triều Viễn và Tô Lam nheo mắt nhìn nhau, vì hình như mấy ngày trước bọn họ có nói đến từ này, nhưng không ngờ thằng nhóc này lại nghe thấy, trước mặt con trai, Tô Lam cảm thấy vô cùng ân hận.

Ngay sau đó Tô Lam bèn đi tới xoa đầu Minh An, dịu dàng nói: “Minh An, con vẫn là trẻ con, không được dùng từ này biết chưa?”

“Dạ.” Minh An mơ hồ gật đầu.

“Được rồi, con vẽ tiếp đi, ba bi và ma mi đi đây.” Nói xong, Tô Lam vươn tay khoác lấy tay Quan Triều Viễn, cô đỏ mặt đi ra ngoài cửa.

“Về sau trước mặt con trẻ phải chú ý một chút biết chưa?” Lúc Quan Triều Viễn thay giày, Tô Lam vội cảnh cáo anh.

Quan Triều Viễn lại không nghĩ vậy, anh vừa thay giày vừa cười nói: “Đàn ông là phải hư một chút, về sau mới có phụ nữ yêu.”

“Đáng ghét, sớm muộn gì Minh An cũng bị anh dạy hư.” Nói xong, Tô Lam bèn xoay người bỏ đi.

Chính lúc này, ánh mắt Quan Triều Viễn bỗng nhìn ra phía sau lưng Tô Lam, ánh mắt anh tối sầm lại.

“Đứng lại!” Quan Triều Viễn hét lên một tiếng.

Tô Lam lập tức dừng bước, cô xoay người nhìn vẻ mặt sa sầm của Quan Triều Viễn, cau mày hỏi: “Sao vậy?”

“Hôm nay em mặc cái gì vậy?” Quan Triều Viễn nhìn chiếc váy dài trên người Tô Lam bằng ánh mắt ghét bỏ.

Tô Lam cúi đầu nhìn bộ đồ trên người mình, khó hiểu đáp: “Chẳng phải khi nãy anh nói rất đẹp sao? Hôm qua vừa tan làm em và Kiều Tâm đã đi mua nó, để không làm anh mất mặt, lần này em mua bản giới hạn, nghe nói cả Giang Châu chỉ có hai bộ, nhưng tận mấy nghìn tệ lận, sao vậy? Có phải anh thấy khó chịu trong lòng không?”

“Anh biết ngay là người phụ nữ điên Kiều Tâm xúi giục em mua bộ này mà, mau vào thay bộ khác!” Quan Triều Viễn phản cảm nói.

“Liên quan gì đến Kiều Tâm chứ? Là em nhìn trúng nên mua mà, lẽ nào không ổn chỗ nào sao?” Tô Lam ngắm nghía trước gương lớn ngoài cửa, vừa nhìn vừa lẩm bẩm.

Lúc này, ánh mắt Quan Triều Viễn nhìn về phía lưng của Tô Lam, bộ đồ này để lộ khoảng lớn lưng của Tô Lam. Phần lưng trắng nõn như ngọc lại thêm đường cong quyến rũ ẩn hiện dưới bộ đồ màu đen đính ngọc trai, thật sự quá đẹp, đây cũng là điểm nhấn của bộ đồ này.

Nói thật, ban đầu Tô Lam có chút do dự, nhưng Kiều Tâm và nhân viên cửa hàng không ngừng đề xuất, chính cô mặc lên cũng cảm thấy rất đẹp, mà cũng chẳng hở lưng quá, chỉ hở một nửa lưng mà thôi, cô vẫn chấp nhận được.

Chỉ không ngờ Quan Triều Viễn lại nhỏ nhen như vậy, lại nổi giận chỉ vì một bộ quần áo.

“Mau đi thay, em nghe thấy không?” Thấy cô cứng đầu đứng đó không chịu đi, mặt Quan Triều Viễn xị ra.

Đối với người đàn ông nhỏ nhen như vậy, Tô Lam chỉ có thể tiến lên ôm lấy cánh tay anh dỗ dành: “Bộ này đã rất kín đáo rồi, nhiều bộ dự tiệc cũng hở chỗ này, mặc truyền thống quá còn gọi gì là đầm dự tiệc tối nữa?”

Lúc nói, tay Tô Lam còn quơ quơ tay trước ngực.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu) |||||

“Em còn dám mặc đồ như vậy thì cả đời này đừng hòng ra khỏi cửa!” Quan Triều Viễn hừ lạnh nói.

“Nên em mới chưa dám mua đó.” Tô Lam cười hì hì.

Lúc này, Lâm Minh vẫn luôn đứng đợi bên ngoài đi vào.

“Tổng giám đốc Quan, còn kéo dài nhất định sẽ đến muộn.” Lâm Minh cúi đầu nhắc nhở.

Quan Triều Viễn chần chừ một chút, Tô Lam vội ngẩng đầu nói với Lâm Minh: “Đi, mau đi thôi!”

“Vậy tôi ra ngoài đợi.” Lâm Minh nhận ra vẻ mặt của Quan Triều Viễn không đúng lắm, nên nhân cơ hội rời đi.

Thấy Lâm Minh đã ra ngoài, Tô Lam vội ôm lấy cánh tay Quan Triều Viễn, cô nhìn anh bằng ánh mắt nịnh nọt, nói: “Anh nhìn xem bây giờ còn không đi thì sẽ muộn mất, còn lên lầu thay quần áo thì chắc chắn sẽ muộn nửa tiếng đồng hồ, chẳng phải anh nói có rất nhiều người nổi tiếng của giới kinh doanh sao? Tuy địa vị của anh trong giới kinh doanh Giang Châu rất cao, nhưng anh vẫn còn trẻ, là thế hệ đi sau, muộn vậy rồi mới đến chắc chắn người ta sẽ nói anh không coi ai ra gì, kiêu căng ngạo mạn, anh thấy có đúng không? Vả lại, em cũng không còn bộ nào hợp hơn, không thể mặc đồ bình thường đi được đúng không?”

Nói hồi lâu, thấy anh không nói gì, Tô Lam chỉ đành lắc lắc cánh tay anh.

Lúc này Quan Triều Viễn hơi mím môi, cuối cùng mới lên tiếng: “Anh nhận ra dạo này khả năng làm nũng của em rất tiến bộ!”

Nói xong, Quan Triều Viễn cất bước ra khỏi cửa.

Tô Lam vội đi theo sau: “Vậy sao? Em cũng thấy vậy.”

Vừa nói xong câu này, Quan Triều Viễn lập tức dừng bước, Tô Lam cũng dừng lại, nếu không sẽ va vào lưng của anh mất.

Ngay sau đó, Quan Triều Viễn xoay người nhìn Tô Lam cảnh cáo: “Em đừng quá đắc ý, không phải lần nào em làm nũng anh cũng sẽ chiều theo đâu, anh là một người có nguyên tắc!”

“Điều này... Đương nhiên em biết mà.” Lúc này Tô Lam tiếp tục tỏ ra yếu đuối, cười hì hì gật đầu.

“Đi thôi.” Quan Triều Viễn thấy thái độ của cô rất tốt, sắc mặt anh cũng tốt hơn chút, liền xoay người rời khỏi biệt thự.

Tô Lam phía sau thì chu chu môi đi theo bóng lưng anh.

Qua quan sát mấy ngày nay, Tô Lam nhận ra con người Quan Triều Viễn ăn mềm không ăn cứng, nên có lúc cô cũng học cách ngoan ngoãn, lúc nào anh ngang ngạnh, cô sẽ làm nũng, nói vài lời ngon ngọt, lần nào cũng rất hiệu quả, làm nũng dần trở thành “Tuyệt chiêu” của cô, thử nghiệm lần nào cũng thành công.

Rất nhanh sau đó, chiếc xe đã dừng trước khu tổ chức buổi tiệc, chính là cửa lớn khách sạn Hilton Giang Châu.

Nhân viên mặc đồng phục tiến lên mở cửa xe sau, Quan Triều Viễn và Tô Lam lần lượt xuống xe, Lâm Minh cũng lái xe đi mất.

Tô Lam khoác tay Quan Triều Viễn bước vào đại sảnh khách sạn Hilton.

Lúc này, Tô Lam bỗng nhớ ra khách sạn Hilton là khách sạn đêm đó bọn họ gặp nhau lần đầu tiên.

“Còn nhớ nơi này không?” Vừa bước vào đại sảnh, Quan Triều Viễn đã nhìn về phía trùm đèn thạch anh cực lớn ở trước mặt, nói.

Nghe vậy, Tô Lam ngây ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.