Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 82: Chương 82: Gặp nhau ở cục dân chính




Trước hết Tô Lam để tài xế taxi đưa Kiều Tâm về nhà, sau đó mới đưa cô về.

Mới vừa vào cửa, mẹ Trần đã vui vẻ chạy tới, thấp giọng nhắc nhở Tô Lam: “Mợ chủ, cậu chủ về rồi, đang ở phòng khách chờ mợ đấy!”

Nghe bà ấy nói vậy, lòng Tô Lam vẫn run một trận. Không phải anh đi mua nhẫn với Phương Ngọc Hoan sao? Sao về nhanh vậy? Hay là bọn họ vội kết hôn, cho nên sốt ruột về làm thủ tục ly hôn với cô.

Cô đổi dép, bước vào phòng khác, tầm mắt Tô Lam và ánh mắt Quan Triều Viễn thoáng chạm nhau trên không trung. Cô đi đến vên ghế sô pha, ném mấy thứ trong tay và túi đựng sợi dây chuyền khảm kim ***** *** bàn trà nhỏ, sau đó ngồi xuống ghế sô pha.

“Nói thẳng đi, tìm tôi có chuyện gì?” Mặt mũi Tô Lam lạnh nhạt.

“Đây là nhà tôi, tôi tìm vợ tôi mà còn cần phải có chuyện gì à?” Quan Triều Viễn nhíu mày.

“Ha hả.” Tô Lam cười lạnh một trận rồi nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì cô vợ là tôi đây đã không nhìn thấy chồng mình suốt một tháng rồi nhỉ!”

Quan Triều Viễn không có lời nào để phản bác, lại bị Tô Lam cho rằng anh chẳng muốn nói với cô.

“Hay là anh đau lòng vì hôm nay tôi quẹt mất một trăm ngàn trong thẻ anh?” Hôm nay cô quẹt một trăm ngàn trong thẻ chính là muốn nói cho anh: Cô cũng ở trong trung tâm thương mại này, hơn nữa nhìn thấy anh và Phương Ngọc Hoan ở bên nhau.

Quan Triều Viễn nhìn thoáng qua túi đựng dây chuyền kim cương trên bàn trà, khinh thường nói: “Cô cho rằng Quan Triều Viễn tôi đây sẽ quan tâm đến chuyện cô quẹt một trăm ngàn sao?”

“Đúng vậy, anh không quan tâm, tôi biết là Tổng giám đốc Quan có tiền, mua cho người yêu một chiếc nhẫn kim cương hơn một triệu cũng không thèm nháy mắt lấy một cái.” Trong giọng Tô Lam đầy vẻ châm chọc.1

“Hôm nay tôi và Phương Ngọc Hoan…” Quan Triều Viễn muốn nói gì.

Lại bị Tô Lam ngắt lời: “Tôi không muốn biết bất cứ chuyện gì của anh và Phương Ngọc Hoan, nếu như hôm nay anh đến là để nói chuyện ly hôn, tôi có thể nói với anh, tôi đồng ý.”1

Quan Triều Viễn càng nhíu chặt chân mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô cả phút mới chậm rãi nói: “Cô đã mong ly hôn với tôi từ lâu đúng không?”1

“Người sốt ruột là anh mới đúng chứ?” Giọng Tô Lam đột ngột kéo cao tám độ.

Cô không nhịn được là anh muốn ly hôn nhưng cuối cùng còn muốn đổ hết trách nhiệm lên người mình, anh cũng biến thành kẻ dối trá như thế từ bao giờ vậy? Từ trước đến nay cô chưa từng cho rằng anh là một người đàn ông dám làm mà không dám nhận.

Anh chậm rãi đứng dậy, từng bước từng bước ép sát cô.

Quan Triều Viễn tiến đến gần làm tóc gáy Tô Lam đều dựng lên, bao lâu rồi cô và anh không gần nhau như vậy?

Một giây sau, đột nhiên anh đưa tay ra, nắm lấy bả vai cô, kéo cô từ ghế sô pha lên.

“Anh đang làm gì vậy?” Trong tiếng nói của Tô Lam mang theo chút run rẩy.

Anh nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng, cô hơi sợ anh.

Giằng co một lúc, cuối cùng Quan Triều Viễn mở miệng: “Chỉ cần từ nay về sau cô và Trịnh Hạo không hề qua lại, tôi có thể tiếp tục chung sống cùng cô, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra!”

Vào lúc này, Tô Lam choáng váng, cô nhìn chằm chằm vào anh thật lâu mới ý thức được là lời của anh có ý gì.

Cô dùng hết sức hất tay anh ra và chất vấn: “Anh nói những lời này là có ý gì? Tôi nói rõ cho anh biết, tôi và Trịnh Hạo chỉ là bạn bình thường, không hề có chút nào không trong sạch!”

Ly hôn thì ly hôn, cần gì đến lúc ly dị còn phải chụp cho cô một cái tội không chung thủy?

Phản ứng của Tô Lam dẫn đến Quan Triều Viễn đút tay vào túi, mặt không cảm xúc: “Hai người anh anh em em ở cửa tiểu khu, cô cho rằng tôi là thằng ngu à?”

Lời này vừa nói ra, Tô Lam sửng sốt, lập tức nhớ tới tình cảnh mấy ngày trước, cô và Trịnh Hạo vô tình gặp nhau ở cửa tiểu khu.

Hóa ra anh nhìn thấy bọn họ, Tô Lam lập tức bĩu môi, không biết nên giải thích thế nào, cũng không biết có cần phải giải thích hay không?

Nhưng trong mắt Quan Triều Viễn, sự im lặng của cô lại lại sự chột dạ luống cuống, anh tiếp tục chất vấn: “Cô muốn ly hôn với tôi rồi sau đó lập tức đi tìm anh ta đúng không?”

“Chẳng lẽ anh không muốn ly hôn với tôi sao? Chẳng phải anh chưa ly hôn với tôi thì đã đi tìm Phương Ngọc Hoan sao? Không phải đưa tôi đến chỗ con thỏ cũng ngại không thèm ị như núi Hồ Điệp vì tôi chướng mắt các người sao? Quan Triều Viễn, anh muốn ly hôn với tôi thì cứ nói thẳng, anh có cần phải đẩy trách nhiệm cho người khác, còn tự cho rằng mình là người bị hại như vậy không? Nếu như anh muốn làm đôi uyên ương với Phương Ngọc Hoan, được thôi, tôi tác thành cho các người. Dù sao lúc đầu chúng ta đến với nhau cũng không phải bởi vì tình cảm.” Tô Lam lớn tiếng ồn ào với Quan Triều Viễn, nói ra nỗi ấm ức trong lòng từ lâu.1

Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Lam, trong ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, đại khái là anh không ngờ trong mắt Tô Lam, anh lại thành người như vậy.

Sau mổ hồi lâu, anh mới gật đầu nói: “Được, nếu cô muốn ly hôn như vậy, chúng ta cũng không cần sống với nhau nữa.”

“Rõ ràng người muốn ly hôn là anh!” Tô Lam gầm thét.

“Là ai muốn ly cũng không sao cả, kết quả cũng như nhau thôi, tám giờ sáng mai gặp nhau ở cục dân chính!” Quan Triều Viễn ném lại một câu rồi xoay người rời đi.

Sau khi anh đi, Tô Lam cảm nhận được một trận trời đất quay cuồng, người nghiêng một cái, tê liệt ngồi trên ghế sô pha, nước mắt đã sớm tràn trên khuôn mặt.

Mẹ Trần nhanh chóng tiến lên khuyên nhủ: “Mợ chủ, vừa rồi cậu chủ cũng đã cúi đầu với mợ rồi, sao mợ còn phải cố chấp như vậy chủ? Mợ mau đuổi theo cậu chủ đi kìa, bây giờ cậu ấy vẫn chưa đi xa đâu!”

Tô Lam không kiếm được bật cười, ngây ngốc mang theo chút nức nở: “Như vậy coi như cúi đầu với cháu sao? Rõ ràng là anh ta đang nhục nhã cháu!”

Cái gì gọi là từ nay về sau không qua lại gì với Trịnh Hạo? Anh cho rằng cô đã sớm chân trong chân ngoài ngoại tình từ lâu à? Cái gì mà chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, tiếp tục sống chung với cô như trước? Thế Phương Ngọc Hoan thì sao? Anh là muốn ngồi đó hai tay hưởng phúc à? Bên ngoài cờ hồng không ngã, ngoài kia cờ màu tung bay sao? Rốt cuộc anh coi cô là thứ gì? Một người phụ nữ không có tôn nghiêm, không biết xấu hổ sao?

Mẹ Trần không nhịn được lắc đầu, thở dài một cái: “Haizzz…”

Giờ phút này, Quan Triều Viễn cũng không rời đi, anh chẳng qua chỉ đứng trước cửa, toàn bộ cuộc đối thoại của mẹ Trần và Tô Lam anh đều nghe được.

Vừa rối đúng là anh tức giận đến nỗi không thể nổ tung, nhưng vẫn ẩn nhẫn cảm xúc của mình như cũ, dù sao sau khi sinh cô vẫn luôn yếu ớt, không chịu nổi cơn giận. Nhưng cô hiểu lầm anh khắp nơi, anh chỉ có thể lựa chọn nhanh chóng rời đi. Tuy vậy, dưới tình thế cấp bách, anh vẫn nói ra là tám giờ sáng mai gặp nhau ở cục dân chính.

Thật ra thì lúc đi tới cửa anh đã hối hận, nhưng gương vỡ khó lành, toàn bộ sự kiêu ngạo và tự ái bẩm sinh của anh cũng không cho phép anh lại nửa đường quay đầu.

Cho nên anh hy vọng cô có thể hối hận, đuổi theo anh. Nhưng sự thật đã chứng minh, hóa ra cô đã quyết tâm và sẽ không hối hận, vì thế anh hé miệng nở nụ cười bất đắc dĩ, sau đó cất bước ra cửa.1

Suốt một ngày Tô Lam không hề ăn cơm, không gì mà rơi lệ đến khi trời sáng, cũng đã khóc thật lâu.

Thật ra thì trong lòng cô cũng đang hối hận. Nếu như lúc ấy cô đồng ý sẽ không qua lại với Trịnh Hạo nữa, phải chăng anh sẽ thật sự không ly hôn, từ nay về sau hai người lại tiếp tục sinh sống cùng nhau?

Nhưng mà đây chỉ là một điều tưởng tượng mà thôi, lòng tự ái của cô sẽ tuyệt đối không cho phép cô đồng ý với điều kiện vô lý như vậy, càng sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình chia sẻ chồng cùng một người phụ nữ khác, có yêu thương nhiều hơn nữa cũng không được, đây là ranh giới cuối cùng của cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.