Tám giờ ba mươi phút ngày hôm sau, Tô Lam đúng hẹn đi đến Cục Dân Chính.
Thời tiết hôm nay vô cùng u ám, tựa như tâm trạng mù mịt của cô vậy, cô mặc một chiếc áo khoác đen, trang điểm nhẹ để nhìn sắc mặt trông tốt hơn, nhưng vẫn không thể che giấu được đôi mắt hơi sưng đỏ của mình.
Lúc Tô Lam đến nơi, Quan Triều Viễn vẫn chưa tới, cô cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã năm phút trôi qua, anh vốn là một người rất có ý thức về thời gian, chẳng biết tại sao hôm nay lại đến trễ như vậy.
Ngay sau đó, trước cửa đại sảnh xuất hiện một bóng người màu đen, theo sau vẫn là Lâm Minh như trước đây.
Khuôn mặt Quan Triều Viễn vẫn lạnh lùng như cũ, anh khoác áo choàng lông dê dài màu đen thẳng thớm, trên cằm còn có râu ria lởm chởm, tuy nhiên như vậy càng lộ rõ vẻ nam tính, vẫn có thể khiến phụ nữ không thể rời mắt khỏi anh.
Khi tầm mắt vô tình đối diện với anh, Tô Lam lập tức cụp mắt xuống, lòng rối như tơ vò, nhưng lại không muốn anh thấy bất kỳ dấu hiệu nào.
Quan Triều Viễn liếc nhìn Lâm Minh, Lâm Minh bèn bước tới chào hỏi Tô Lam, sau đó hỏi: “Bà chủ, cô đã lấy số chưa?”
Nghe đến đây, Tô Lam hơi ngẩn ra, cô chưa từng ly hôn bao giờ, còn cần phải lấy số ư? Thế nên cô lắc lắc đầu.
“Vậy để tôi lấy.” Lâm Minh đi đến máy để lấy số thứ tự.
Bấy giờ Quan Triều Viễn mới tiến lên một bước, trầm giọng nói: “Cô có yêu cầu gì thì bây giờ có thể nói ra.”
Nghe như thế Tô Lam ngẩng đầu lên nhìn anh, nhanh chóng hiểu được anh cho là cô sẽ vòi tiền anh, trái tim cô như bị con ong vò vẽ hung hăng đốt lấy, chẳng lẽ trong mắt anh cô là con người tồi tệ đến thế sao? Thừa dịp ly hôn để bòn rút của anh thêm một khoản nữa.
“Quan Triều Viễn, anh nghe cho kĩ đây, tôi không có bất cứ yêu cầu gì, chỉ mong sau này anh đừng phiền đến tôi nữa!” Tô Lam hất cằm nói.
Thật ra chỉ có bản thân cô mới biết lời cô nói lúc này trái ngược với lương tâm như thế nào, nhưng khi ở trước mặt anh, cô vẫn không thể tỏ ra yếu kém, không thể để cho anh xem thường được!
Sở dĩ Quan Triều Viễn nói như vậy là vì anh hi vọng Tô Lam có thể nói ra một điều kiện mà anh không thể đáp ứng nổi, như vậy thì anh có thể trì hoãn việc ly hôn lại. Nhưng xem ra cô không hề lưu luyến anh chút nào, chỉ mong có thể kết thúc mối quan hệ với anh ngay lập tức, hơn nữa còn phải phủi thật sạch sẽ.
Trong lòng dâng lên sự tức giận, Quan Triều Viễn lạnh lùng nói: “Cô cho rằng mình là một người phụ nữ tài giỏi lắm à? Còn muốn cho tôi quay đầu gặm cỏ?”
Những lời này làm cho Tô Lam thêm phần nóng nảy, nhưng chưa kịp phản bác thì Lâm Minh đã cầm một tờ giấy đi tới.
“Tổng giám đốc Quan, bà chủ, hôm nay có rất nhiều người đến làm thủ tục ly hôn, số thứ tự tận hai mươi tám, e rằng sáng nay không thể làm được rồi.” Lâm Minh hỏi ý kiến của Quan Triều Viễn và Tô Lam.
Tô Lam cúi đầu nhìn, quả nhiên tờ giấy trong tay Lâm Minh có ghi số hai mươi tám, trong lòng không khỏi cảm thấy phiền phức, ly hôn mà cũng phải xếp hàng chờ, ai lại như vậy chứ.
Thấy Quan Triều Viễn và Tô Lam đều không nói chuyện, Lâm Minh bèn đề nghị: “Chi bằng chờ ngày mai rồi chúng ta quay lại sau?”
“Không phải buổi chiều cũng có làm việc ư?” Quan Triều Viễn chợt mở miệng nói.
Nghe anh nói như vậy, Tô Lam cũng không chịu yếu thế: “Buổi chiều Cục Dân Chính sẽ bắt đầu làm việc lúc một giờ rưỡi, chúng ta sắp xếp tới sớm chút để lấy số!”1
“Quyết định vậy đi.” Quan Triều Viễn lập tức gật đầu.
Lúc này trên trán Lâm Minh đã ứa ra một lớp mồ hôi. Khó khăn lắm mới đúng ngày có nhiều người như vậy, anh ta cứ nghĩ rằng có thể ngăn cản được chuyện ly hôn của bọn họ, nào ngờ đâu hai người này lại mạnh mẽ ương bướng như thế, không ai chịu thua kém.
Nghe vậy Tô Lam xoay người định rời đi, nhưng vào lúc này đột nhiên có một đôi nam nữ trẻ tuổi tay trong tay đi tới.
Chàng trai đó nói với Lâm Minh: “Chào anh, các anh đang muốn làm thủ tục ly hôn à? Tôi xếp thứ ba, không thì nhường lại cho các anh nhé?”
Lâm Minh nghe đến đây thì không nhịn được cau mày, ở đây vừa trì hoãn được một chút, mấy người này chui từ đâu ra thế?
“Không cần đâu, các cậu cứ giữ lại mà dùng đi.” Lâm Minh liếc mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của Quan Triều Viễn một cái, vội vàng nói.
“Đừng khách sáo, chúng tôi không ly hôn nữa, đã hòa giải xong rồi!” Chàng trai mỉm cười đan chặt mười ngón tay với cô gái, đối phương cũng rất vui vẻ, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
“Chuyện này…” Đột nhiên Lâm Minh không nói nên lời, anh ta đã từng giúp Quan Triều Viễn giải quyết rất nhiều vấn đề khó nhằn, nhưng thật sự không ngờ tới hôm nay lại gặp phải một chuyện kỳ dị như vậy.
Trong khi Lâm Minh do dự, Tô Lam ngẩng đầu liếc nhìn Quan Triều Viễn, chỉ thấy anh đút hai tay vào túi áo khoác, vẻ mặt lạnh như băng, đoán chừng cơn giận vừa rồi vẫn còn chưa tan hết.
Ngay sau đó, trong lòng Tô Lam nảy lên một cái, cô duỗi tay ra cầm lấy tờ giấy có đánh số thứ tự từ trong tay chàng trai, cất giọng nói: “Cảm ơn!”
Hành động vừa rồi của Tô Lam khiến Lâm Minh không khỏi sững sờ, Quan Triều Viễn đứng bên cạnh cũng hơi giật lông mày.
“Mời số 003 đến quầy số một để hoàn thành các thủ tục.” Đúng lúc này âm thanh từ loa truyền đến.
Tô Lam không ngờ sẽ đến lượt của số ba nhanh như vậy, hai chân nặng như đeo chì, không thể cử động được.
Mà Quan Triều Viễn đã hừng hực lửa giận từ lâu, dẫn đầu đi về phía quầy số một, mặc dù trong lòng Tô Lam cảm thấy khó chịu nhưng vẫn đi theo anh.
Hai người sóng vai nhau ngồi ở quầy số một, đưa chứng minh thư và thỏa thuận ra, nhân viên hỏi thăm một chút sau đó lấy ra giấy chứng nhận ly hôn yêu cầu bọn họ ký tên.
Quan Triều Viễn không do dự cầm bút lên dùng nét chữ rồng bay phượng múa ký tên mình vào, Tô Lam cũng cầm bút, học theo dáng vẻ của anh dứt khoát ký tên.1
Sau khi ra khỏi Cục Dân Chính, cô và anh đã không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Cô đặt tờ giấy ly hôn vào túi xách, cảm thấy như chiếc túi mình đang mang nặng trăm nghìn cân.
Vốn tưởng rằng ly hôn xong thì lòng cô sẽ nhẹ nhõm hơn, nhưng dường như bây giờ còn rối rắm hơn trước nhiều.
Quan Triều Viễn không nói với cô câu nào, bước xuống bậc thềm rồi ngồi vào xe.
Tô Lam chậm rãi đi xuống, vừa định rời đi thì Lâm Minh đã đuổi theo sau.
“À… Cô Tô, mời lên xe!”
“Tôi quay về lấy hành lý.” Cô đã không còn là vợ của Quan Triều Viễn nữa, đương nhiên phải thu dọn đồ đạc rời đi, tối qua cô cũng đã sắp xếp đâu ra đó.
“Tổng giám đốc Quan cũng cần về nhà, thuận đường.” Lâm Minh vội vàng giải thích.
Nghe vậy, Tô Lam vẫn tiếp tục từ chối: “Tôi thấy không cần đâu, ở đây cũng dễ bắt taxi lắm.”
Lúc này Lâm Minh có chút khó khăn mở miệng: “Dù sao thì cô cũng dọn ra từ nhà của tổng giám đốc Quan, nên lựa chọn lúc anh ấy có ở đó chứ?”
Trong phút chốc Tô Lam đã hiểu được ý của Lâm Minh. Quan Triều Viễn muốn nhìn cô dọn đi, tránh cho cô lấy những thứ có giá trị trong nhà của anh.1
Sau khi hiểu ra, đôi môi Tô Lam hơi run lên, trong mắt anh, cô là người ích kỉ đến vậy ư?
Kế đó Tô Lam giận dữ bước lên xe.
Nhưng lần này cô chọn ngồi ở ghế phụ thay vì ngồi hàng ghế sau cùng anh. Nếu như vừa rồi cô còn lưu luyến thì bây giờ cô thật sự chán ghét anh, hóa ra anh cũng là một tên đàn ông cặn