Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 305: Chương 305: Ghen




“Chờ một chút!” Ngay sau đó, đột nhiên Tô Lam ngẩng đầu gọi Quan Khởi Kỳ lại.

Quan Khởi Kỳ dừng bước chân lại rồi xoay người, trong ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn Tô Lam.

Tô Lam tiến lên một bước, đi tới chỗ cách Quan Khởi Kỳ rất gần, thấp giọng hỏi: “Diệp Vĩnh Thành và Diệp Thế Vĩ có quan hệ như thế nào?”

Đột nhiên cô nghĩ tới Quan Khởi Kỳ và Diệp Vĩnh Thành là bạn bè, đương nhiên sẽ biết thân phận của Diệp Vĩnh Thành.

Nghe được câu hỏi của cô, Quan Khởi Kỳ cau mày lại, sau đó trả lời: “Họ là bố con.”

Nghe thấy thế, Tô Lam có hơi sửng sốt.

Xem ra phán đoán của cô là chính xác, Diệp Thế Vĩ và Diệp Vĩnh Thành thật sự là bố con, người có tiền mà Hồ Tinh trèo lên chính là Diệp Thế Vĩ, bà ta lắc mình trở thành mẹ kế của Diệp Vĩnh Thành, mà Hồ Mỹ Ngọc cũng trở thành em kế của Diệp Vĩnh Thành.

Trời ạ, mối quan hệ này đúng thật là quá phức tạp! Thấy dáng vẻ ngơ ngẩn của Tô Lam, Quan Khởi Kỳ nhìn về phía Diệp Vĩnh Thành, sau đó thấp giọng nói: “Có lẽ em cũng đã thấy rồi phải không? Mẹ của Hồ Mỹ Ngọc, chính là Hồ Tinh kia, bây giờ bà ta đã gả cho ba của Diệp Vĩnh Thành là Diệp Thế Vĩ, lắc mình trở thành vợ của chủ tịch công ty phần mềm Khải Hàng.”

Tô Lam vuốt lại mái tóc dài, bất đắc dĩ cười nói: “Thế giới này đúng thật là quá nhỏ, em với họ lại là đối thủ.”

“Em có ý gì?” Nghe cô nói như vậy, Quan Khởi Kỳ nhíu mày lại.

“Không có gì.” Tô Lam không muốn nói cho anh ta nghe chuyện phiền lòng của mình.

Nhưng Quan Khởi Kỳ lại hỏi tới cùng: “Có phải em gặp phiền phức gì không? Em cứ nói đi, có lẽ anh sẽ giúp được em.”

“Cảm ơn, nhưng anh không giúp được em.” Tô Lam xoay người muốn rời đi.

Quan Khởi Kỳ lập tức cảm thấy nóng lòng, đưa tay nắm lấy cánh tay của Tô Lam.

Cảm giác cánh tay của mình bị siết chặt, Tô Lam cúi đầu nhìn vào tay của Quan Khởi Kỳ đang nắm lấy cánh tay mình, cô không khỏi nhíu mày.

Thấy vẻ mặt của Tô Lam, Quan Khởi Kỳ cũng biết mình đã lỗ mãng, cho nên vội vàng buông cánh tay cô ra, sau đó nói: “Thành thật xin lỗi.”

“Không có gì.” Bây giờ tâm trạng của Tô Lam có hơi rối bời, không rảnh quan tâm đến sự lúng túng giữa cô và Quan Khởi Kỳ.

Mà ngay lúc này, bọn họ đứng gần như vậy, hơn nữa còn có tiếp xúc tay chân, cho nên ở trong mắt người khác thì chính là mập mờ.

Đứng ở nơi cách họ không quá xa, có một đôi mắt lạnh băng đang nhìn chằm chằm vào họ, giờ phút này bàn tay cầm ly rượu của người nọ đang siết chặt ly rượu, làm cho người khác cảm thấy ngay sau đó ly rượu sẽ tan xương nát thịt ở trong tay anh.

Trong lòng Tô Lam đang tính toán phần thắng của mình, nhìn Diệp Thế Vĩ bị Hồ Tinh mê hoặc đến thần hồn điên đảo ở phía xa, cô cảm thấy tỷ lệ chiến thắng của mình sắp rơi xuống sàn nhà. Men theo ánh mắt của Tô Lam nhìn qua, Quan Khởi Kỳ nói: “Bên ngoài có tin đồn nói rằng, Hồ Tinh lấy thân phận mẹ vợ của Diệp Vĩnh Thành đến tìm nhà họ Diệp tính sổ mới quen biết Diệp Thế Vĩ, khi đó mẹ của Diệp Vĩnh Thành còn sống, đương nhiên bà ta không chiếm được lợi lộc gì. Nhưng mà sau khi mẹ của Diệp Vĩnh Thành đột ngột qua đời thì thường xuyên qua lại, Hồ Tinh lại trèo lên Diệp Thế Vĩ, trước đó Diệp Thế Vĩ này cũng rất thông minh sáng suốt, nhưng bây giờ cấp bậc đã bị hạ thấp không ít, khi ông ta và Hồ Tinh cử hành hôn lễ, nhiều người trong tầng lớp thượng lưu đều chỉ tặng quà, nhưng không đến dự tiệc, nghe nói lúc đó ầm ĩ rất xấu hổ.”

“Đường Minh Hoàng cho gọi Dương Quý phi, cũng từ đó mà không lên triều nữa, xem ra Diệp Thế Vĩ này là bị Hồ Tinh mê hoặc, nhưng công ty phần mềm Khải Hàng là do một tay ông ta sáng lập, bây giờ Hồ Tinh trở thành giám đốc bộ phận phát triển, chẳng lẽ ông ta muốn toàn bộ giang sơn của mình đều bị hủy hoại trong tay người đàn bà đó sao?” Tô Lam có chút khó hiểu, tại sao đàn ông hồ đồ lại đi cùng với đần độn, giống như năm đó Tô Mạnh Cương vừa ý Hồ Tinh nên đã bỏ rơi gia đình của mình vậy.

“Chuyện này thật ra anh cũng đã nghe nói rồi, Diệp Vĩnh Thành tìm anh để than phiền rất nhiều lần, nói bây giờ ông già uy hiếp cậu ta, nếu như không kết hôn với Hồ Mỹ Ngọc sớm thì sẽ tước đoạt quyền thừa kế của anh ta, cho nên bây giờ Diệp Vĩnh Thành không thể không qua loa lấy lệ với ông già và Hồ Mỹ Ngọc, Hồ Mỹ Ngọc đó thật sự giống như hoàn toàn không thấy khi Diệp Vĩnh Thành ở cạnh cô ta thì mặt mày luôn cau có, mà ngược lại còn vô cùng vui vẻ. Đây thật đúng là một người đắc đạo gà chó lên trời.” Quan Khởi Kỳ buồn cười nói.

Nghe vậy, Tô Lam không thể tin nổi, cười lạnh lùng rồi nói: “Chính ông ta nhặt rác thì cũng thôi đi, còn bắt con trai mình cũng phải nhặt rác theo, thật sự không hiểu ông ta đang nghĩ gì.”

“Hình như em rất quan tâm đến hai ba con Diệp Thế Vĩ nhỉ?” Quan Khởi Kỳ không hiểu nguyên nhân cho nên hỏi.

Nói đến đây rồi, Tô Lam đã biết phần thắng của mình cũng không lớn, cho nên nói luôn: “Em tiếp quản bản thảo dự toán của Khải Hàng, là do Hồ Tinh phụ trách, bà ta muốn nâng bản dự toán cao lên, sau đó vét tiền về mình, cho nên bây giờ đang mắc kẹt.”

Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ nói: “Bình thường, anh đã nghe Diệp Vĩnh Thành than phiền rất nhiều lần, mặc dù Diệp Vĩnh Thành du học từ nước ngoài trở về, nói thật cũng là do điều kiện gia đình vượt trội cho nên chưa chịu khổ bao giờ, nếu như không thừa kế gia sản, cuộc sống sau này của anh ta sẽ rất khổ sở, với cả anh ta cũng không cam lòng, dù sao thì cơ nghiệp của nhà họ Diệp cũng là vì mẹ anh ta cho nên mới sáng lập, đương nhiên anh ta không muốn đưa cho người khác không công, cho nên bây giờ cũng chỉ có thể miễn cưỡng lấy lệ với ông già và Hồ Mỹ Ngọc.”

Nghe nói như vậy, Tô Lam không nhịn được cười. Nghĩ trong lòng: Vẫn là Hồ Tinh có thủ đoạn, đã từng tuổi này rồi còn để mình gả vào nhà giàu có, hơn nữa còn giải quyết chuyện chung thân đại sự cả đời cho con gái, Tô Mạnh Cương cũng chỉ là bàn đạp cho bà ta mấy năm qua thôi, ngẫm lại thì đau khổ nhất cũng chỉ có mẹ của mình, gần hai mươi năm, bà chỉ cô đơn một mình dắt theo hai chị em cô, nghĩ lại là cảm thấy chua xót.

“Tô Lam, có muốn anh giúp em một tay không?” Nhìn thấy đôi lông mày của Tô Lam nhíu chặt, Quan Khởi Kỳ ân cần nói.

“Không cần!” Tô Lam lập tức lắc đầu từ chối, sau đó nói: “Sau này chuyện của em tự em sẽ giải quyết, anh không cần nhúng tay vào.”

“Ồ.” Quan Khởi Kỳ vô cùng thất vọng, nhưng rồi cũng gật đầu.

Tô Lam cảm thấy không có gì để nói với anh ta nữa, cho nên cười miễn cưỡng nói: “Không phải anh nói bên kia có bạn của anh sao? Anh đi qua đó đi.”

Quan Khởi Kỳ có hơi chần chờ, sau đó gật đầu một cái: “Vậy anh đi đây.”

Vừa dứt lời đã xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng cô đơn của anh ta, trong lòng Tô Lam cũng rất hụt hẫng.

Lúc này, bỗng nhiên Tô Lam cảm giác sau lưng mình chợt lạnh, cảm giác có người đi tới sau lưng cô.

Cô nhanh chóng xoay người, nhìn thấy một người có dáng người cao lớn mặc tây trang màu đen cùng với một khuôn mặt lạnh lùng.

Đột nhiên thấy Quan Triều Viễn đi đến trước mặt mình, Tô Lam nhíu mày lại.

Không chờ Tô Lam nói chuyện, Quan Triều Viễn đã mở miệng nói trước: “Anh ta và em đã nói gì rồi?”

Trong giọng nói của Quan Triều Viễn mang theo ý tra hỏi, hơn nữa vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, giống như cô là một tên trộm, bị cảnh sát là anh bắt được tại trận, làm cho Tô Lam vô cùng không thoải mái.

Cho nên, Tô Lam lập tức duỗi thẳng sống lưng, hất cằm nói với Quan Triều Viễn: “Tôi nghĩ tôi không cần trả lời câu hỏi này của anh đâu nhỉ?” Lời nói của Tô Lam lập tức làm cho Quan Triều Viễn nhíu chặt mày, anh đưa tay cầm lấy cánh tay của cô, nói với giọng không vui: “Không phải em đã cắt đứt với anh ta rồi sao? Sao lại còn dây dưa không rõ ràng hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.