Nghe được lời Kiều Tâm nói, Tô Lam không quan tâm đến ánh mắt Quan Triều Viễn nhìn mình thế nào, lập tức giương mắt nhìn về ông già đầu trọc đang đi vào.
Diệp Thế Vĩ có dáng người bình thường, bụng phệ, cái đầu sáng bóng, nhưng ông ta lại ăn mặc rất thời thượng, một bột vest màu trắng ngà, thắt nơ đen, nhìn từ khoảng cách xa cũng có thể thấy được chiếc nhẫn phỉ thúy màu xanh lục trên ngón tay. Truyện Sắc
Nhìn thấy ông ta, Tô Lam rất vui, quả nhiên giống như trong ảnh chụp, rất dễ nhận ra.
Tuy nhiên, khi Tô Lam nhìn thấy người phụ nữ đeo trang sức sang trọng ôm lấy cánh tay Diệp Thế Vĩ, cô không khỏi ngây người ra!
Hồ Tinh?
Người phụ nữ ôm cánh tay Diệp Thế Vĩ chính là Hồ Tinh, Tô Lam sợ mình nhìn nhầm cho nên cẩn thận nhìn lại lần hai. Chỉ thấy đêm nay Hồ Tinh mặc một bộ sườn xám bằng tơ tằm, màu trắng được thêu hoa, tay nghề cực kỳ hoàn mỹ, vừa nhìn là biết rất xa xỉ, hiển nhiên bà ta và Diệp Thế Vĩ đang mặc đồ đôi, hơn nữa trên lỗ tai, trên cổ và cả tay đều mang trọn bộ màu xanh lục.
Trang sức phỉ thúy, xa hoa sang trọng, nếu không nhìn gương mặt Hồ Tinh vẫn theo lối trang điểm đậm, giống như thay đổi thành một người khác.
“Chính là ông già kia, đừng nhìn nữa.” Kiều Tâm đứng bên cạnh nhắc nhở Tô Lam đang nhìn chằm chằm hai người phía trước.
“Tớ không nhìn chằm chằm vào Diệp Thế Vĩ.” Tô Lam thất thần nói.
Lúc này cô thật sự có cảm giác như muốn đâm phải bức tường phía nam, cô và Hồ Tinh kia sao lại oan gia ngõ hẹp như thế chứ?
Giờ cô mới hiểu, thì ra người đàn ông giàu có mà dì Lý nói Hồ Tinh cặp kè chính là Diệp Thế Vĩ.
Thảo nào bà ta một chân đá văng Tô Mạnh Cương đi, thì ra là leo lên cành cao thế này.
Chưa kể, lần này Hồ Tinh thật sự rất thủ đoạn, thậm chí còn bắt được kẻ có tiền như Diệp Thế Vĩ.
Lúc này, Tô Lam thật sự nghi ngờ Diệp Thế Vĩ là một tên nhà giàu mới nổi, làm sao lại thích một người phụ nữ như Hồ Tinh chứ?
“Vậy cậu đang nhìn ai?” Kiều Tâm nghe thấy như vậy, nhíu mày lại.
“Vợ mới bên cạnh ông ta chính là Hồ Tinh.” Tô Lam nhàn nhạt nói.
Nghe được lời này, Kiều Tâm lập tức liếc nhìn người phụ nữ trang điểm đậm đang ôm cánh tay Diệp Thế Vĩ, mới giật mình nói: “Là thật kìa, tớ không nhìn ra được luôn!” Kiều Tâm cũng vô cùng kinh ngạc, Kiều Tâm đã từng gặp người phụ nữ Hồ Tinh này một hai lần, tuy không rõ về bà ta, nhưng cái tên này nghe như sấm bên tai, Kiều Tâm đã nghe cái tên này từ trong miệng Tô Lam không dưới một trăm lần trong suốt hai mươi năm.
Ngay sau đó, một cặp đôi trẻ khác cũng đi theo sau Diệp Thế Vĩ và Hồ Tinh.
Người đàn ông rất đẹp trai, người phụ nữ trang điểm lộng lẫy, nói thật thì ngoại trừ dáng người đẹp thì cái mũi và đôi mắt của cô ta nhìn thế nào cũng không giống người thật.
Có lẽ Tô Lam vẫn còn kinh ngạc khi thấy Hồ Tinh nên vẫn chưa nhìn sang đó, lúc này, mặt Kiều Tâm không cảm xúc nhìn đôi nam nữ trẻ kia nói: “Tớ thật sự nghi ngờ không biết mẹ con Hồ Tinh và cậu có thù oán không đội trời chung gì từ kiếp trước không?”
Tô Lam ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt của Kiều Tâm về phía sau Diệp Thế Vĩ và Hồ Tinh bảy tám mét, cô không khỏi sửng sốt!
Bởi vì phía sau họ chính là Diệp Vĩnh Thành và Hồ Mỹ Ngọc, hơn nữa tay Hồ Mỹ Ngọc còn kéo lấy cánh tay Diệp Vĩnh Thành rất thân mật.
So với sự phấn chấn cao hứng, nét mặt rạng rỡ của Hồ Mỹ Ngọc thì biểu cảm Diệp Vĩnh Thành có hơi cứng đơ, trong ánh mắt cũng có vẻ miễn cưỡng.
Nhìn thấy Hồ Mỹ Ngọc, Tô Lam không khỏi gật đầu nói: “Xem ra đúng là có thù không đội trời chung.”
Kiều Tâm bật cười nói: “Có lẽ kiếp trước cậu có thù giết ba, hoặc là thù cướp vợ.”
Tô Lam không ngờ buổi tiệc từ thiện này cũng gặp bọn họ, hơn nữa cặp này đã chia tay từ lâu rồi, sao vẫn đi cùng nhau? Không đúng, không đúng, sao bọn họ lại đi cùng với Diệp Thế Vĩ và Hồ Tinh? Diệp Thế Vĩ, Diệp Vĩnh Thành, bọn họ đều họ Diệp, hơn nữa còn xuất hiện cùng lúc? Đúng rồi, mẹ của Diệp Vĩnh Thành cũng qua đời cách đây không lâu, vợ của Diệp Thế Vĩ cũng qua đời!
Chẳng lẽ.... chẳng lẽ bọn họ có quan hệ ba con sao?
Nghĩ tới kết luận này, Tô Lam lập tức mở to hai mắt. Cái này, cái này cũng quá máu chó rồi? Sao lại tình cờ đến như vậy?
Kiều Tâm nhìn thấy Diệp Thế Vĩ và Hồ Tình giống như hình với bóng, hai người liên tục chào hỏi những người xung quanh, cho nên nói với Tô Lam: “Xem ra phải chờ đợi thời cơ, bây giờ không phải là lúc.”
“Ừm.” Tô Lam gật đầu.
Sau đó, Tô Lam xoay người đưa tay cầm một ly rượu vang đỏ, nhưng trong lòng vẫn còn suy nghĩ về những nghi ngờ vừa rồi.
Hồ Tinh là vợ mới của Diệp Thế Vĩ, bà ta là người không ngừng kiếm tiền, xem ra kiếp trước cô và bà ta có thù oán với nhau, nên kiếp này cho dù đi đến đâu cũng đối nghịch nhau.
Lúc này, một người đàn ông cao lớn mặc vest xám đi tới sau lưng Tô Lam, đôi mắt thâm trầm nhìn bóng lưng của cô, muốn chào hỏi nhưng lại có chút do dự.
Kiều Tâm vừa nâng mắt lên nhìn thấy người trước mặt, không khỏi thốt lên: “Luật sư Quan?”
Nghe thấy lời Kiều Tâm nói, Tô Lam xoay người lại, quả nhiên là Quan Khởi Kỳ đang đứng trước mặt mình.
Đột nhiên nhìn thấy anh ta, tay Tô Lam đang cầm ly rượu vang đỏ cứng đờ lại!
Vài tháng không gặp, anh ta có vẻ như đã gầy hơn trước, nhưng trên mặt cũng không có gì thay đổi, chỉ là đôi mắt có chút ngượng ngùng, sự ngượng ngùng này khiến trái tim Tô Lam chua xót. Trước kia, cô và Quan Khởi Kỳ cực kỳ thân thiết, giống như người thân, tuy rằng bây giờ cảm giác đó vẫn chưa biến mất hoàn toàn, nhưng bọn họ cũng đã xa lạ hơn rất nhiều, nghĩ đến hiện thực không biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy ánh mắt hai người nhìn nhau, Kiều Tâm hiểu ý cười nói: “Cái đó, tớ hơi đói bụng, tớ qua bên kia lấy chút bánh kem ăn, hai người nói chuyện đi!”
Nói xong, Kiều Tâm xoay người bước đi.
Tô Lam vốn không biết làm thế nào để đối mặt với Quan Khởi Kỳ, nhìn thấy Kiều Tâm đi rồi muốn kêu cô ấy quay lại, nhưng đã muộn, hơn nữa làm như vậy cũng không đúng cho lắm.
Có lẽ nhìn thấy Tô Lam không được tự nhiên, Quan Khởi Kỳ nhìn cô, dịu dàng nói: “Em yên tâm, anh chỉ lại đây chào hỏi với em một chút mà thôi, sẽ không quấy rầy em đâu.”
Nghe thấy lời này, Tô Lam có chút ngượng ngùng, duỗi tay vén mái tóc dài bên tai, nói: “Em... Không phải em có ý đó.”
“Gần đây em vẫn khỏe chứ?” Ánh mắt Quan Khởi Kỳ vẫn đầy vẻ quan tâm, nhưng đã biết làm thế nào để kiểm soát cảm xúc của mình.
“Ừm.” Tô Lam cúi đầu gật gật, cảm giác có chút chật vật.
“Xuân Xuân cũng ổn chứ?” Quan Khởi Kỳ lại hỏi.
“Rất tốt, đã cao hơn, cũng nói nhiều hơn một chút.” Tô Lam ngẩng đầu trả lời.
“Vậy là tốt rồi.” Lúc này, Quan Khởi Kỳ gật đầu nói.
Giây phút này, hai người đều im lặng vài giây, giống như đã không còn chủ đề để nói nữa.
Thấy vậy, Quan Khởi Kỳ hơi mỉm cười một chút, nụ cười có chút chua xót: “Bên kia của anh vẫn còn mấy người bạn, anh qua đó trước.” “Ừm.” Tô Lam gật đầu.