Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 392: Chương 392: Gợi ý




Thấy Tô Lam phiền muộn, Quan Triều Viễn đưa tay giữ lấy vai cô nói: “Nếu không muốn làm nữa thì từ chức cũng được, dù sao thì anh cũng nuôi nổi mà.”

Nghe vậy, Tô Lam bèn cụp mắt, đợi anh nói tiếp.

Nhưng đợi cả ngày trời cũng không thấy Quan Triều Viễn nói thêm câu nào.

Tô Lam ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy đôi mắt anh đang nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ suy nghĩ điều gì đó.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Tô Lam cẩn thận hỏi.

Quan Triều Viễn lập tức quay đầu đáp: “Ừm, chuyện của công ty thôi, có nói thì em cũng không hiểu đâu.”

Tô Lam bèn cười nói: “Anh nói xem, mai mốt Xuân Xuân nên đi nhà trẻ nào đây?”

“Tất nhiên là ở nhà trẻ chung với Minh An rồi, nhưng mà Xuân Xuân vẫn còn nhỏ, có 19 tháng thôi, phải qua năm sau mới có thể đi nhà trẻ.” Quan Triều Viễn hời hợt trả lời.

“Năm mới cũng sắp đến rồi còn gì, à phải rồi, trong sổ hộ khẩu vẫn còn để tên của Xuân Xuân là Tô Xuân, đợi đến năm sau con bé đi nhà trẻ mà vẫn được gọi như vậy thì chắc là anh cũng không để bụng gì đâu ha?” Tô Lam cười mỉm nhìn Quan Triều Viễn.

Thật ra Tô Lam đã gợi ý hết mức có thể cho anh rồi, nếu muốn đổi họ của Xuân Xuân thành họ Quan, bắt buộc phải làm lại sổ hộ khẩu, mà để làm lại sổ hộ khẩu thì phải chứng thực quan hệ ba con của Xuân Xuân và Quan Triều Viễn, mà để chứng thực quan hệ ba con thì cô và Quan Triều Viễn buộc phải tái hôn.

Tuy nhiên, Quan Triều Viễn dường như lại chẳng hiểu ẩn ý trong lời nói của cô. “Thực ra anh không để ý lắm tới chuyện con theo họ ai, tất nhiên là nếu như em muốn đổi họ của Xuân Xuân thành họ Quan thì anh sẽ bảo Lâm Minh lập tức đi làm, chuyện này vốn không hề khó khăn.”

Nghe tới đây, Tô Lam liền cảm thấy chán nản, bĩu môi nói: “Để sau rồi nói, dù sao thì bây giờ cũng muộn rồi. Em buồn ngủ rồi, anh cũng ngủ sớm đi.”

Nói xong Tô Lam xoay người nằm quay lưng với anh.

Sau đó, Quan Triều Viễn bèn tắt đèn ngủ trong phòng.

Căn phòng chìm vào một mảnh tăm tối, chỉ có một chút ánh trăng lọt qua màn cửa sổ.

Tô Lam vẫn trừng mắt cả buổi, cô không hiểu nổi tại sao Quan Triều Viễn lại cứ chậm chạp không nhắc đến chuyện tái hôn nữa? Lẽ nào anh không muốn cùng cô bạc đầu răng long hay sao? Hay là trong lòng anh còn có suy nghĩ khác?

Tô Lam có thể cảm giác được anh ở bên ngoài không có người phụ nữ nào khác, bởi vì bây giờ anh rất ít đi xã giao, tan làm là về nhà ngay, đương nhiên là cũng có những ngày phải đến thành phố, mỗi lần phải ở bên đó là ở liền một tuần, không lẽ ở thành phố…

Không! Không thể nào, Quan Triều Viễn không phải là một người trăng hoa, ở trong thành phố anh cũng sẽ không gian díu với người phụ nữ nào đâu.

Tô Lam không dám hỏi, nếu như hỏi rồi mà anh vẫn còn chưa suy nghĩ đến việc chuẩn bị tiến tới hôn nhân thì cô sẽ đau lòng chết mất, dù sao thì cô cũng đã sinh cho anh hai đứa con rồi, lúc này bản thân mới muốn tìm cảm giác an toàn.

Một cánh tay vươn ra từ sau lưng ôm lấy eo cô, Tô Lam cúi đầu nhìn chằm chằm cánh tay đang vắt trên eo, mặc dù trong lòng có tâm sự nhưng cô vẫn đưa tay phủ lấy bàn tay to ấy.

Không tái hôn thì thôi, dù sao thì bây giờ với tái hôn có khác gì nhau đâu, cô nên tập trung vào sự nghiệp của mình thì tốt hơn, có khi còn có thể lôi kéo bớt sự chú ý của cô nữa.

Sáng ngày hôm sau Tô Lam ngồi trước bàn làm việc đưa ra quyết định.

Cô muốn từ chức, sau đó tự mở một văn phòng kế toán.

Bây giờ số tiền mà cô kiếm được từ cổ phiếu đã hơn một trăm vạn rồi, còn có hơn một trăm vạn tiền cầm cố ghim cài áo nữa, cộng lại cũng hơn hai trăm vạn, số tiền này có thể đủ để mở một văn phòng kế toán nhỏ.

Cô không muốn phải đi làm công ăn lương nữa, lần này cô muốn làm bà chủ, dù thành công hay thất bại thì cũng phải thử một lần.

Sau khi suy nghĩ thật kỹ càng, Tô Lam bèn mở tài khoản chứng khoán, nhìn số cổ phiếu của mình một chút, cảm thấy thị trường chứng khoán dạo này không ổn cho lắm, cũng là thời cơ tốt để kiếm lời.

Vì thế, với giá cả tính tới thời điểm hiện tại, Tô Lam thành thạo đem toàn bộ cổ phiếu bán sạch, sau đó cô gọi cho Kiều Tâm.

“Sao lại gọi điện trong giờ làm việc thế? Có phải là chán quá nên mới muốn nói chuyện với một người “người gặp người thương, hoa gặp hoa nở” như tớ hay không?” Kiều Tâm tiếp điện thoại rồi cất giọng nói trong trẻo.

“Kiều Tâm, tớ đang nói chuyện đàng hoàng với cậu đấy, ban nãy tớ bán sạch cổ phiếu rồi, tớ cảm thấy dạo này thị trường chứng khoán không ổn lắm, cậu cũng suy xét mà bán đi.” Tô Lam nói chuyện cực kỳ nghiêm túc, không có chút ý tứ đùa giỡn nào.

Nghe vậy Kiều Tâm không nhịn được nói: “Tô Lam, cậu bị ngu rồi hả? Bây giờ thị trường cổ phiếu đang rất tốt, vậy mà cậu lại bán toàn bộ đi rồi.”

“Cổ phiếu mà, nói rớt là rớt, nói chung là cậu cứ nghe lời tớ đi, lập tức bán sạch toàn bộ!” Tô Lam nói như đinh đóng cột.

“Biết rồi, biết rồi, có người tìm tớ rồi, không nói chuyện với cậu nữa.” Ngay sau đó, Kiều Tâm nghe được âm thanh ồn ào huyên náo bèn nhanh chóng cúp điện thoại.

Tô Lam biết rõ con người Kiều Tâm có chút lơ đễnh, vì vậy bèn gửi cho cô ấy một đoạn tin nhắn, bảo cô ấy mau chóng bán hết cổ phiếu đi.

Trải qua hai ngày làm việc cực khổ, Tô Lam đã hoàn thành toàn bộ công việc của mình, sau đó cô đi tìm Tổng giám đốc nói việc từ chức.

Tổng giám đốc nghe Tô Lam nói muốn từ chức, trước hết là hỏi có chỗ nào làm cho cô không vừa lòng hay không, nếu có gì không hài lòng thì Tô Lam cứ thoải mái nói ra, ông ta chắc chắn sẽ nghĩ cách khiến cô hài lòng.

Đương nhiên Tô Lam không có gì phải bất mãn cả, nhưng cũng không thể nói mình muốn ở nhà làm nội trợ được, chỉ có thể nói rằng Quan Triều Viễn không muốn cô ra ngoài làm việc nữa, muốn cô ở nhà chăm con lo liệu việc nhà, sau cùng nói đến mức Tổng giám đốc cũng không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý cho cô từ chức.

Bây giờ Tô Lam chợt nhớ ra, lúc cô đi đến cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc, Tổng giám đốc dường như rất muốn bày tỏ tâm trạng đau buồn của mình.

Tất nhiên Tô Lam hiểu rất rõ, ông ta vốn không hề luyến tiếc một nhân viên bình thường mình, bởi vì nếu như cô tiếp tục làm việc ở Khải Hàng thì chắc chắn là Quan Triều Viễn sẽ liên tục gửi đơn hàng của Thịnh Thế đến Khải Hàng.

Tối hôm nay Tô Lam có hẹn với Kiều Tâm đi ăn lẩu.

Tô Lam đã ngồi vào chỗ từ lâu, Kiều Tâm mới đeo túi xách chậm rì rì tới muộn.

“Chị hai, hôm nay sao chị lại nỡ bỏ chồng con ở nhà mà rủ em đi ăn lẩu thế?” Kiều Tâm vừa đặt mông xuống là bắt đầu liếng thoắng trêu đùa.

Tô Lam bật cười: “Anh ấy về thành phố rồi, còn mấy đứa nhỏ thì đã có chị Hồng với mẹ Trần ở nhà trông rồi.”

Kiều Tâm uống một ngụm nước thật lớn rồi mới nói: “Bảo sao, thì ra là do ông chồng của cậu không có nhà.”

“Nói với cậu một chuyện.” Tô Lam chợt nghiêm túc nhìn Kiều Tâm.

Bắt gặp ánh mắt của Tô Lam, Kiều Tâm sợ tới mức không ngừng xua tay:”Nếu mà còn muốn giới thiệu bạn trai cho tớ thì cậu đừng có nói nữa, thật là sợ cậu luôn, cũng không biết là cậu kiếm ở đâu ra được mấy cái tên tệ hại đó nữa?”

Nghe được lời này, Tô Lam không nhịn được bật cười rồi mới giải thích: “Yên tâm đi, không phải giới thiệu bạn trai cho cậu đâu, tớ từ chức ở Khải Hàng rồi.”

Nghe xong Kiều Tâm trợn to mắt nhìn cô, sau đó lại đưa tay lên sờ đầu của cô rồi mới nói: “Tô Lam, não cậu bị úng nước rồi hả? Tổng giám đốc Khải Hàng cho cậu làm Phó Tổng giám đốc mà cậu không làm, cậu không làm thì thôi đi, bây giờ tiền lương của cậu còn tăng gấp đôi, vả lại Tổng giám đốc người ta còn cung phụng cậu không khác gì Hoàng Thái Hậu, vậy mà cậu lại từ chức rồi? Tớ không nghe nhầm chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.