Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 393: Chương 393: Tự lập nghiệp




“Tớ từ chức thật rồi, nhưng mà não tớ không có bị ngập nước.” Tô Lam bình thản nhìn Kiều Tâm nói.

“Tớ không biết phải nói cậu như thế nào nữa, rốt cuộc là cậu đang nghĩ cái gì vậy?” Kiều Tâm khó hiểu nhìn Tô Lam.

“Vừa ăn vừa nói được không?” Tô Lam cười mỉm nhúng vài miếng thịt dê vào nồi lẩu.

Sau đó Tô Lam mới nói tiếp: “Kiều Tâm, tụi mình ra ngoài đi làm đã bao nhiêu năm rồi, trừ việc muốn tìm được sự đối đãi và cơ hội thăng tiến tốt ra, về sau có phải cũng muốn nâng cao giá trị của bản thân không?”

“Đối với tớ, giá trị của bản thân được hiện thực hóa bằng tiền.” Kiều Tâm vừa ăn vừa nói.

Tô Lam tiếp lời: “Bộ cậu nghĩ trên đời này có bữa ăn nào miễn phí hả? Tổng giám đốc của Khải Hàng đối xử với tớ như bà nội ổng đều là vì Quan Triều Viễn có thể đem lại lợi ích cho ông ta, đợi đến lúc ông ta không thể kiếm chác được gì từ tớ nữa, ông ta sẽ điên tiết mà đá tớ đi ngay. Bởi vậy tớ vẫn nên làm một chút chuyện thực tế thì tốt hơn.”

Nghe vậy Kiều Tâm bèn gật đầu: “Cậu nói cũng đúng, nhưng mà cậu có thể trực tiếp đến Thiên Thịnh làm trưởng phòng tài chính mà, quản lý toàn bộ tiền của lão tư bản, sau này anh ta chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời cậu.”

“Thôi đi, bây giờ tớ vẫn chưa phải là bà chủ của anh ấy có được không? Vả lại cho dù sau này tớ và anh ấy có tái hôn thì tớ vẫn không muốn đến Thiên Thịnh.” Tô Lam lắc đầu nói.

“Chẳng lẽ cậu lại muốn tìm việc lại từ đầu hả?” Kiều Tâm hỏi lại.

“Không phải tìm việc, tớ muốn khởi nghiệp.” Tô Lam hào hứng nói.

Nghe vậy Kiều Tâm nghi ngờ liếc nhìn cô: “Ý cậu là gì?”

“Tớ muốn tự thành lập một văn phòng tài chính, có điều là hơi nhỏ, chỉ có dăm ba người thôi, ít nhất thì đã có hướng đi sau này rồi.” Tô Lam nhìn Kiều Tâm đáp.

“Thì ra là cậu muốn làm một mình, cậu bán hết cổ phiếu đi là vì muốn lập nghiệp hả?” Trong chốc lát Kiều Tâm liền tỉnh ngộ.

“Ừm, Kiều Tâm, nếu cậu tin tưởng tớ thì có thể đến làm chung với tớ, bọn mình sẽ cùng nhau lập ra văn phòng.” Tô Lam chợt nắm chặt lấy tay của Kiều Tâm.

Kiều Tâm cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thực lòng mà nói thì tớ làm công việc hiện tại không hề cảm thấy vui vẻ, chỉ là chính sách đối đãi cũng ổn, nếu cậu cũng muốn mở văn phòng, đương nhiên là tớ sẽ bằng lòng giúp cậu rồi.”

Nghe được những lời này, Tô Lam vui vẻ nói: “Thật tốt quá, tớ biết ngay cậu chắc chắn sẽ giúp tớ mà, bây giờ trong tay cậu có bao nhiêu tiền, nếu như cậu yên tâm thì cứ đưa toàn bộ cho tớ giữ đi.”

“Vậy cũng tốt, sau này có thể chia lợi nhuận, chắc chắn văn phòng của cậu sẽ làm ăn thuận lợi, chỉ cần lão tư bản chịu chia cho bọn mình một chút lợi ích thì bọn mình không sợ không có cơm ăn rồi.” Kiều Tâm vừa cười vừa véo ngón tay cô.

“Lần này tớ muốn tự mình làm, không muốn dựa dẫm vào anh ấy.” Tô Lam kiên quyết nói.

“Haiz, cậu cũng thật lạ lùng, rõ ràng sau lưng có chỗ dựa cực kỳ vững chắc, vậy mà lại không muốn dựa vào. Haiz, tớ chỉ muốn dựa dẫm thôi, thế mà lại không tìm được.” Kiều Tâm liên tục thở dài.

“Thôi đi, dựa vào người khác còn không bằng dựa vào chính mình.” Tô Lam đẩy cô ấy một cái.

“Phải rồi, Quan Triều Viễn chịu để cậu xuất đầu lộ diện như vậy hả?” Kiều Tâm hỏi.

Nghe vậy Tô Lam vừa ăn vừa trả lời: “Hai ngày nay anh ấy về thành phố rồi, tớ vẫn chưa kịp nói cho anh ấy biết, tớ nghĩ là anh ấy sẽ đồng ý thôi.”

“Bây giờ đã có hai đứa mình rồi, cậu đã tìm được người ưng ý chưa, có thể lôi kéo cùng làm, đỡ phải tốn công tìm người ngoài vốn không biết đối phương là người như thế nào.” Kiều Tâm chống cằm đưa ra ý kiến.

Tô Lam ngẫm nghĩ nói: “Tớ sẽ không lôi kéo bất cứ người nào ở Khải Hàng theo đâu, dù sao việc đó cũng không khác gì hành vi đục nước béo cò cả, với lại tớ cũng tìm được một người rất ưng ý.”

“Ai vậy?” Kiều Tâm hỏi.

Tô Lam cười đáp: “Là Tiểu Ninh lúc trước cùng làm ở văn phòng luật sư Khải Vy, tối qua tớ đã liên lạc với cô ấy, dạo này cô ấy không còn làm ở văn phòng luật sư Khải Vy nữa, tớ bèn nhiệt tình mời mọc cô ấy tới giúp tớ, cô ấy thoải mái đồng ý rồi. Bây giờ có ba đứa mình là cũng tương đối rồi, tiếp theo là đi tìm văn phòng, đi làm công chứng thành lập văn phòng, tuyển vài người làm tiếp tân, văn thư, còn có thư ký. Vậy thì bọn mình đã có thể bắt đầu lập nghiệp rồi.”

“Vậy ngày mai tớ sẽ nộp đơn từ chức, ngày mai sàn giao dịch chứng khoán vừa mở là tớ sẽ bán cổ phiếu ngay, Ha ha, tớ cũng trở thành cổ đông rồi.” Kiều Tâm khoanh tay trước ngực, cực kỳ kích động.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Lam chợt nhận được điện thoại của Kiều Tâm.

“Tô Lam, chết rồi!” Giọng nói chán nản của Kiều Tâm trong điện thoại truyền ra.

“Sao vậy?” Tim của Tô Lam trong phút chốc vọt tới cổ họng, cứ tưởng cô ấy xảy ra chuyện gì rồi.

“Tô Lam, sàn giao dịch chứng khoán hạn chế giao dịch rồi.” Kiều Tâm đau khổ nói.

“Cái gì?” Nghe thấy thế, sắc mặt của Tô Lam nghiêm trọng.

Sau đó, cô vội vàng mở máy tính, quả thật mảng lớn màu xanh lá cây hôm nay trông không khác gì bãi cỏ, lướt mắt nhìn toàn bộ số cổ phiếu trên bảng thì có tới phân nửa là bị hạn chế giao dịch, cả sàn giao dịch chứng khoán cũng hạn chế giao dịch luôn rồi.

Tô Lam không ngờ dự cảm của cô mấy ngày trước đã đúng, không chỉ cổ phiếu của thị trường chứng khoán biến động, có lẽ hôm nay sẽ có một tin tức lớn động trời đây, vì vậy nên sàn giao dịch mới hạn chế.

Cũng không ngờ Kiều Tâm thế mà lại xui xẻo đến vậy, hôm nay vừa mới muốn bán cổ phiếu thì toàn bộ cổ phiếu đều hạn chế giao dịch rồi, không biết là ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì nữa, nhưng Tô Lam biết rằng kết cục của ngày mai sẽ không dễ coi đâu.

“Tô Lam, đều tại tớ không chịu nghe lời cậu, nếu hai ngày trước bán hết cổ phiếu thì tốt rồi, cậu nói xem bây giờ tớ phải làm sao đây?” Kiều Tâm ủ rũ nói.

Tô Lam cúi đầu nghĩ ngợi rồi nói: “Ngày mai trời vừa sáng thì cậu hạ thấp giá cả của mấy loại cổ phiếu bị giới hạn giao dịch, nếu có thể bán thì mau bán hết đi.”

Nghe vậy Kiều Tâm bèn ầm ĩ: “Ngày mai hạ giá cổ phiếu bị giới hạn giao dịch? Nhỡ ngày mai tăng lại thì phải làm sao?”

Tô Lam lập tức cảm thấy trên trán lấm tấm mồ hôi, dù sao hạ giá xong thì cũng có thể thu hồi lại được tiền.

Tô Lam liền kiên định nói: “Bây giờ đã là lúc nào rồi, nếu không có tin tốt nào xuất hiện thì sàn giao dịch chắc sẽ còn giảm thêm vài ngày nữa, vả lại lúc tụi mình mua số cổ phiếu này thì thị trường chứng khoán của nó vốn đã không ổn rồi, sau này chắc chắn sẽ rớt xuống đáy vực, cho nên cậu còn không mau bán sạch hết đi, có khi lúc này còn có thể bán được giá cao đó.”

Kiều Tâm đành đáp: “Để tớ suy nghĩ thêm chút đã.”

Nói rồi chán nản cúp điện thoại.

Tô Lam lắc đầu, cô cũng đành bó tay.

Cốc…cốc…

Lúc này có người gõ cửa phòng làm việc.

“Mời vào.” Tô Lam vừa dọn dẹp lại đồ đạc vừa cao giọng đáp.

Ngay sau đó, cửa mở ra, Linda từ ngoài bước vào.

Vừa ngẩng đầu, phát hiện là Linda, Tô Lam liền ngơ người.

“Thật sự muốn đi hả?” Linda nhìn chiếc hộp trên bàn của Tô Lam hỏi.

Hôm nay là ngày cuối cùng Tô Lam đi làm, hôm qua cô đã bàn giao xong công việc rồi, hôm nay chỉ cần đến nhận lương thu dọn đồ đạc là có thể rời khỏi Khải Hàng rồi.

“Đúng vậy.” Tô Lam gật đầu.

Ánh mắt Linda có vẻ hơi tiếc nuối, cười nói: “Xin lỗi cô, Tô Lam, là tôi đã trách lầm cô rồi, cứ tưởng rằng cô cố ý giẫm đạp tôi để leo lên cao.”

“Không có gì, bây giờ cô có thể hiểu ra là tốt rồi.” Tô Lam cười mỉm.

“Cô có dự định gì chưa? Có phải là muốn quay về Thịnh Thế làm vợ của ông chủ không?” Nụ cười trên mặt Linda lúc này rất chân thành, không có chút nào giả dối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.