“Không phải bây giờ tôi đang nuôi dưỡng Xuân Xuân rất tốt hay sao? Còn cần phải thảo luận gì nữa?” Tô Lam hung hăng nói.
Thực ra, cô rất nhạy cảm đối với vấn đề nuôi Xuân Xuân, cô cũng rất sợ Quan Triều Viễn sẽ động đến quyền nuôi dưỡng Xuân Xuân của mình. Suy cho cùng, nếu Quan Triều Viễn có ý định làm như vậy, thì cô thật sự cũng không thể ngăn cản được. Nhìn thấy những cảm xúc chống đối rất mãnh liệt của Tô Lam, Quan Triều Viễn dịu giọng xuống nói: “Tự một mình em nuôi Xuân Xuân không phải sẽ rất vất vả sao? Điều này thấy rõ nhất qua lần em nhập viện vừa rồi còn gì. Em đã mệt lắm rồi, cũng đã khổ cực quá rồi, vả lại em như vậy, một mình nuôi Xuân Xuân cũng sẽ khó mà chăm chút tỉ mỉ cho con bé được.”
“Ý anh là gì? Ban đầu anh đã hứa sẽ để tôi nuôi Xuân Xuân và không tranh giành quyền nuôi con bé với tôi.” Tô Lam cảnh giác nhìn Quan Triều Viễn.
Nghe đến đây, Quan Triều Viễn chợt bừng tỉnh hiểu ra và nở nụ cười.
“Anh đang cười gì?” Tô Lam nhìn chằm chằm Quan Triều Viễn và hỏi.
Quan Triều Viễn lập tức ngừng cười, trả lời cô: “Đầu tiên để tôi thanh minh cho rõ ràng, tôi không hề có ý định muốn giành quyền nuôi Xuân Xuân với em, hơn nữa tương lai cũng sẽ không có suy nghĩ này.”
Nghe vậy, Tô Lam kinh ngạc nhìn Quan Triều Viễn hỏi: “Vậy anh muốn thảo luận với tôi chuyện gì?”
“Tôi có một đề nghị, nếu em đồng ý thì chúng ta sẽ làm như vậy. Còn nếu em không đồng ý thì cũng không sao, cứ coi như tôi chưa nói gì.” Quan Triều Viễn cố gắng giải thích với Tô Lam.
“Anh nói đi, tôi nghe.” Lúc này Tô Lam mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần anh không tranh giành quyền nuôi Xuân Xuân với cô, thì mọi chuyện đều có thể thương lượng được. Quan Triều Viễn nói tiếp: “Đề nghị của tôi là sau này sẽ để chị Hồng trông Xuân Xuân vào buổi sáng, em ra ngoài tìm một công việc, đừng bán hàng trực tuyến nữa, công việc này không những rất vất vả, mà bản thân em cũng không thể tiến bộ được. Bây giờ em đã là kế toán viên công chứng được cấp phép rồi, tìm một công việc đối với em không phải là chuyện khó, hơn nữa chế độ đãi ngộ cũng sẽ không tồi, huống hồ gì sau này em sẽ còn có nhiều cơ hội rất tốt để phát triển bản thân. Còn buổi tối, em sẽ chăm sóc Xuân Xuân, như vậy em và con bé cũng sẽ có thể vun đắp tình cảm mẹ con. Nói tóm lại là giống như thuê một bảo mẫu về săn sóc cho Xuân Xuân mà thôi, em thấy sao?”
Nghe vậy, Tô Lam thực sự cảm thấy rất biết ơn sự chu đáo của Quan Triều Viễn. Không phải là cô chưa từng có suy nghĩ này, nhưng vì rất nhiều nguyên nhân mà cô vẫn gạt sang một bên. Đến bây giờ Tô Lam vẫn có một chút băn khoăn khi anh nhắc lại chuyện này.
“Tất nhiên tiền lương của chị Hồng sẽ do tôi trả.” Quan Triều Viễn nói thêm.
Nghe vậy, Tô Lam nhíu mày thật chặt: “Tôi không phải là có ý đấy.”
“Tôi hiểu, nhưng dù sao tôi cũng là ba của Xuân Xuân, tôi chia sẻ một phần tiền cấp dưỡng cho con bé cũng là việc nên làm mà!” Quan Triều Viễn nói.
“Tôi...” Mặc dù lời đề nghị này của anh rất tốt, nhưng nghĩ đến sau này không thể kề cận bên Xuân Xuân từng phút từng giây, Tô Thanh vẫn rất hụt hẫng và thất vọng, vì thế cô cứ đắn đo phân vân mãi.
Có lẽ là nhận ra được sự lo lắng của Tô Lam, Quan Triều Viễn cất tiếng khuyên nhủ: “Cho dù đi làm cũng sẽ có cuối tuần mà, đến lúc đó em không chỉ có thể săn sóc cho Xuân Xuân, mà còn có thể ở bên cạnh Minh An, em tha hồ mà chăm hai đứa nó.”
Chính những lời này khiến Tô Lam hạ quyết tâm. Dẫu sao chỉ khi kiếm được thật nhiều tiền hơn, thì mai sau cô mới có thể dựa vào năng lực của bản thân mang lại cho Xuân Xuân và Minh An một cuộc sống tốt đẹp.
Tuy Quan Triều Viễn cực kỳ giàu có, cô không cần phải bận tâm về vấn đề tài chính, nhưng dù sao cô cũng là mẹ của bọn trẻ, cô hi vọng có thể dựa vào nỗ lực của chính mình để hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ.
Vì vậy, Tô Lam lập tức gật đầu. “Được rồi, tôi chấp nhận lời đề nghị của anh.”
Nghe vậy, gương mặt của Quan Triều Viễn sáng rỡ. Sau đó Tô Lam căng thẳng nói: “Tôi hy vọng anh sẽ giữ lời hứa và không bao giờ tranh giành quyền nuôi Xuân Xuân với tôi!”
“Được rồi, tôi hứa với em, quyền nuôi dưỡng Xuân Xuân bây giờ và trong tương lai sẽ chỉ thuộc về em!” Quan Triều Viễn gật đầu.
“Cảm ơn anh.” Tô Lam lúc này mới nở nụ cười. Cô không biết lời cảm ơn này là vì bản thân cô hay vì Xuân Xuân.
“Tôi là ba của Xuân Xuân, chỉ cần là chuyện tốt cho con bé, thì tôi sẽ đều đồng ý.” Quan Triều Viễn khẳng định chắc nịch.
Tuy nhiên, Tô Lam lại cau mày nói: “Anh nói không sai, anh có thể làm tất cả vì Xuân Xuân, thế nhưng dù tôi cũng được hưởng lợi ké, tôi cũng không có bất cứ nghĩa vụ hay trách nhiệm phải làm gì cho anh, vì thế anh cũng phải cảm ơn tôi.”
Nghe vậy, khóe miệng Quan Triều Viễn giật giật, lộ ra một nụ cười gượng gạo, nhưng anh không biết phải nói gì. Lúc này Tô Lam lại nói thêm một câu: “Chúng ta đã thống nhất xong, sau này anh trả tiền lương cho chị Hồng, toàn bộ những chi phí còn lại bao gồm sữa bột, tã bỉm, vân vân, đều do tôi đảm nhận. Sau này chúng ta coi như là cùng nhau nuôi dưỡng Xuân Xuân. Đương nhiên bây giờ Minh An đang theo học trường mầm non quốc tế, học phí quá đắt đỏ, tôi thật sự không kham nổi, vì thế Minh An sẽ để anh nuôi nhé. Đương nhiên tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để làm tròn bổn phận của một người mẹ.”
Quan Triều Viễn nghe những lời này thì nhíu mày thật chặt, một hồi lâu sau mới mở miệng nói: “Em có cần phải rạch ròi với tôi đến thế không Tô Lam?”
Nghe vậy, Tô Lam kinh ngạc đón nhận ánh mắt đăm đăm của Quan Triều Viễn. Trong ánh mắt của anh chứa đựng một tia chua xót, một tia bất lực và cả một tia phiền muộn, như thể còn có thêm một tia nóng rực, đáy mắt ẩn chứa quá nhiều thứ, khiến Tô Lam thoáng chút sững sờ.
Cô trơ ra như phỗng, thấy vậy, Quan Triều Viễn chìa tay ra trước muốn túm lấy bả vai của Tô Lam. Nhìn thấy anh trờ tới, Tô Lam theo bản năng lui về phía sau hai bước, dán chặt lưng vào tường, sợ hãi nhìn anh và hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Tôi…” Tay của Quan Triều Viễn dừng lại trong không trung vài giây, anh đau khổ vô cùng, hóa ra cô lại sợ anh như vậy ư?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì có thể trách ai được đây? Tất cả đều tại anh, bởi vì hết thảy những việc làm trước đây của anh đã gây ra vết thương lòng quá sâu sắc cho cô.
Vì vậy, Quan Triều Viễn lùi về sau một bước, mở ra một khoảng cách thích hợp với Tô Lam, sau đó mới cất tiếng giãi bày: “Tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là tôi muốn nói…”
“Có chuyện gì anh cứ nói là được rồi, không cần phải động tay động chân.” Hai tay của Tô Lam ôm chặt lấy cơ thể của mình, tuy rằng cô đanh mặt giận dữ, nhưng khó nén được sự hoảng hốt ở trong thâm tâm.
“Em đừng sợ, tôi sẽ đứng im ở đây.” Quan Triều Viễn cúi gầm mặt nhìn xuống dưới chân, dường như muốn vẽ ra một vòng tròn không thể vượt qua ranh giới này cho bản thân.
Tô Lam quay mặt đi, không nhìn anh nữa, nhưng vẫn dỏng tai nghe xem anh sẽ nói gì tiếp theo. Sau đó, Quan Triều Viễn đứng đó, nhìn chằm chằm Tô Lam và nói: “Tô Lam, tôi và em đã bỏ lỡ quá nhiều rồi, bây giờ chúng ta có Minh An và Xuân Xuân, chúng là trách nhiệm chung của hai ta, tôi biết tôi đã làm rất điều có lỗi với em, tôi vô cùng hổ thẹn vì đã gây ra tổn thương nặng nề cho em. Nhưng cho dù thế nào, nể tình hai đứa con của chúng ta, em có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa không?”
Nghe vậy, Tô Lam không khỏi cười khẩy một tiếng. Nụ cười nhạt của cô thể hiện bản thân rất xem thường Quan Triều Viễn, khiến anh cảm giác tựa như đang gánh lấy nỗi đau của hàng ngàn cây kim tàn độc đâm vào, trong ánh mắt cũng trở nên thấp thỏm như có lửa đốt. Cô đáp: “Anh bớt đem chuyện của hai đứa nhỏ ra để trả treo với tôi đi. Để tôi nói rõ cho anh hiểu, giữa tôi và anh không chỉ bây giờ là không thể, mà tương lai cũng không thể.” Lời khẳng định của cô chắc như đinh đóng cột.