Nghe thấy lời này, Quan Triều Viễn trông rất đau lòng, mày nhíu lại một chỗ, đôi mắt đau lớn nhìn Tô Lam.
Nói thật, lúc nói ra những lời hung ác này, cô vô cùng khoái chí. Nhưng khi chạm phải ánh mắt đau thương của anh, lòng cô vẫn hơi khó chịu. Cô quay mặt đi chỗ khác không đành lòng nhìn anh nữa, đoạn nói: “Hy vọng rằng sau này tôi và anh không còn bất cứ tình cảm gì nữa. Cũng đừng nói những lời như vì con mà về bên nhau. Sau này trừ hai đứa con chung ra thì tôi không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với anh nữa!”
Nghe thấy lời này, người Quan Triều Viễn run lên một cái. Đại khái là anh không ngờ rằng Tô Lam sẽ có thể nói ra những lời vô tình như vậy.
Tô Lam quay lưng đi rồi nói tiếp: “Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Quan Triều Viễn đau đớn liếc nhìn cô một cái rồi trả lời: “Vậy tôi đi trước.”
Dứt lời, anh cất bước ra cửa.
Lúc mở cửa ra, anh bỗng nhiên liếc mắt nhìn sau lưng Tô Lam một cái rồi nói: “Tối nay tôi sẽ bảo Lâm Minh đưa Xuân Xuân về.”
“Cảm ơn.” Tô Lam giả vờ mạnh miệng nói.
Quan Triều Viễn không nói thêm gì nữa. Ánh mắt anh dừng lại trên bóng lưng cô một giây rồi sau đó dứt khoát quay đầu đi thẳng ra ngoài.
Nghe thấy tiếng cửa bị đóng lại sau lưng, Tô Lam nhanh chóng quay phắt người lại, quả nhiên nhìn thấy cửa bị đóng lại rồi. Bóng dáng vừa rồi cũng đã biến mất.
Ngay sau đó, cô bịt kín miệng, không nhịn nổi nữa mà khóc rống lên. Thật ra vừa rồi lúc nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của anh, cô cũng rất đau lòng. Nhưng chắc chắn cô sẽ không tha thứ cho anh. Bây giờ, chỉ cần anh đến gần là cả người cô đã run lên. Cô cũng không biết vì sao lại thế. Anh đâu phải lang sói hổ báo gì đâu.
Nhưng cô lại theo phản xạ có điều kiện run lên như vậy. Giờ phút này, Tô Lam hơi hối hận vì vừa rồi nhanh mồm nhanh miệng. Nhưng sau khi ngẫm lại thì cô không thấy hối hận nữa. Cô biết anh vẫn luôn có hy vọng với cô, cho rằng giữa hai người đã có hai đứa con thì chắc hẳn sẽ có một ngày anh có thể trở lại bên người cô.
Hôm nay cô nói những lời đó chính là vì muốn đánh nát ảo tưởng này của anh, khiến anh hoàn toàn hết hy vọng.
Chỉ cần anh hoàn toàn hết hy vọng thì cô cũng sẽ có thể im lặng mà sống. Sau này cô nên sống vì bản thân, vì Xuân Xuân và Minh An thôi. Cô sẽ không bao giờ muốn nói chuyện yêu đương nữa. Bởi tình yêu thật sự là một thứ xa xỉ, cô không tiêu thụ nổi.
Sau khi dùng mu bàn tay gạt nước mắt, cô bắt đầu lấy khăn lau và chổi quét dọn vệ sinh trong phòng.
Kiều Tâm phải đi công tác mấy ngày nên cả tuần nay nhà không có ai ở, khắp nơi toàn là tro bụi. Mà Xuân Xuân thì sắp về rồi. Sao cô có thể để đứa nhỏ ở trong một căn nhà bẩn thỉu như thế được?
Cô ngay lập tức bắt tay vào nhanh chóng quét dọn nhà cửa một lần, sau đó lại đi làm bữa tối. Dù sao thì cũng đã một tuần cô không thấy Xuân Xuân rồi. Cô bé cũng đã cai sữa thành công, bây giờ chỉ có thể ăn cơm. Cô dùng giẻ lau sạch nhà một lần, lại dùng cây lau nhà lau sàn thêm hai lần nữa, rút hết vỏ chăn và ga giường ra giặt rồi thay cái mới, sau đó lại giặt hết tất cả quần áo bẩn. Sau khi làm xong tất cả thì đã hơn bốn giờ. Tô Lam cũng đã mệt đến nỗi không thẳng nổi thắt lưng nữa.
Đến.
Thoáng nghỉ ngơi một chốc rồi Tô Lam lại bắt đầu vào phòng bếp nấu cơm. Lúc cô vừa mới dọn đồ ăn lên bàn thì chuông cửa vang lên, là chị Hồng đưa Xuân Xuân về đây.
Sau khi chị Hồng đi, Tô Lam ôm Xuân Xuân vào lòng hôn lấy hôn để. Xuân Xuân đã không nhìn thấy Tô Lam mấy ngày rồi nên cũng thân thiết vô cùng. Cô bé thò đôi bàn tay mập mạp nhỏ bé lên vuốt ve khuôn mặt Tô Lam.
Tô Lam rất muốn tìm thằng nhóc kia, bèn bế cô bé lên đùi mình rồi cười hỏi: “Xuân Xuân có nhớ mẹ không?”
“Nhớ.” Bây giờ Xuân Xuân chỉ mới nói được một chữ. Nhưng dù là vậy thì Tô Lam cũng đã rất vui vẻ rồi.
“Mẹ làm cơm chiên trứng cho con này, để mẹ đút con ăn nhé?” Tô Lam cười hỏi.
Lúc này Xuân Xuân bèn đút ngón tay vào miệng, chảy nước miếng nhìn cơm chiên trứng trên bàn.
“Xem ra Xuân Xuân rất đói bụng. Để mẹ đút Xuân Xuân ăn cơm.” Tô Lam múc một thìa cơm đút vào cái miệng nhỏ của Xuân Xuân.
Thấy cô bé ăn rất ngon miệng, Tô Lam mới nở một nụ cười vui mừng.
Mãi đến khi tắm rửa sạch sẽ rồi dỗ Xuân Xuân ngủ xong, Tô Lam mới mệt mỏi nằm xuống trên gối. Đến lúc rảnh rỗi cô mới lại nhớ tới đôi mắt đau đớn của Quan Triều Viễn lúc nãy.
Chẳng qua không bao lâu sau cô cũng chìm vào giấc ngủ. Bởi vì hôm nay cô thật sự rất mệt mỏi.
Đối với một người còn đang chật vật với cơm áo gạo tiền như cô thì nói chuyện tình cảm quả thật rất xa xỉ.
Sáng sớm hôm sau, Quan Triều Viễn cũng không nuốt lời, từ sáng đã cho xe đến đem Xuân Xuân đi.
Sau khi Xuân Xuân đi rồi, Tô Lam lập tức cảm thấy thoải mái. Nhưng cô vẫn không thể thả lỏng được, bèn vội vàng in một bản sơ yếu lý lịch cá nhân ra rồi xuống phố tìm việc làm.
Sau khi nộp hồ sơ vào mấy chỗ, Tô Lam liền mua chút hoa quả và đồ ăn về nhà mẹ đẻ mình. Đã mấy tháng rồi không trở về, cô rất nhớ mẹ. Lúc về cô sẽ thuận mồm nói mấy lời hay vậy, hy vọng mẹ sẽ không tức giận.
Leng keng... Leng keng...
Chuông cửa vang lên hai tiếng đã có người mở ra từ bên trong.
Cửa vừa mở ra, Tô Lam đang tay xách nách mang cười rộ lên gọi: “Mẹ...”
Nhưng lúc nhìn rõ người ra mở cửa, Tô Lam nhíu mày.
Mà người ra mở cửa nhìn thấy Tô Lam cũng rất ngạc nhiên.
“Lam Lam về rồi à?” Chốc lát sau, người ra mở cửa mới cười nói.
Tô Lam không khỏi trừng mắt liếc người kia một cái rồi hỏi: “Sao ông lại ở nhà chúng tôi?”
“Ơ kìa đứa nhỏ này, con nói gì vậy? Đây là nhà chúng ta mà?” Nghe vậy, người kia cũng không khỏi nâng cao tông giọng lên.
Tô Lam cười lạnh lùng: “Nhà của ông à? Ông đã hai mươi năm không về, đây còn là nhà của ông nữa sao?”
“Dù sao thì tao cũng là ba mày. Mày còn dám hỗn láo à, có tin tao dạy dỗ mày không?” Tô Mạnh Cương hung hăng nói.
Nghe vậy, giọng điệu của Tô Lam tràn ngập sự khinh thường: “Hai mươi năm qua ông đều tự xưng là ba của người khác cơ mà, sao nào? Có phải bây giờ bị người ta ruồng bỏ nên mới chạy về đây không?”
Mặc dù Tô Lam không biết vì sao Tô Mạnh Cương lại đột nhiên xuất hiện trong nhà mình, nhưng nhìn dáng vẻ quần đùi áo phông và dép lê trên người ông ta thì có thể nhìn ra là ông ta chỉ muốn ở tạm nơi này thôi. Thế nên cô rất tức giận.
“Mày nói bậy bạ gì đó? Nếu cứ hỗn xược nữa xem tao có vả chết mày khoog?” Lời của Tô Lam ngay lập tức chọc giận Tô Mạnh Cương.
Nhưng bây giờ Tô Lam chẳng thèm quan tâm đến ông ta nữa. Cô đẩy ông ta sang một bên rồi trực tiếp đi vào nhà gọi: “Mẹ tôi đâu?”
Lúc này, nghe thấy tiếng cãi nhau ngoài cửa, Sở Thanh Diên còn mặc tạp dề trên người vội vàng chạy từ trong bếp ra.
Nhìn thấy Tô Lam, mặt Sở Thanh Diên hơi xấu hổ, ngại ngùng nói: “Lam Lam về rồi đấy à?”
“Mẹ, sao ông ta lại ở đây?” Tô Lam chỉ tay vào Tô Mạnh Cương rồi chất vấn.
“Ông ta...” Sở Thanh Diên không dám nhìn vào mắt Tô Lam, chỉ cúi đầu không biết nên nói thế nào.
Thấy dáng vẻ mẹ không dám đối mặt với mình, Tô Lam cũng đoán được là chuyện gì xảy ra. Giọng điệu của cô trở nên vô cùng kích động: “Mẹ, mẹ đang nghĩ gì trong đầu vậy? Ông ta đã như vậy mà mẹ vẫn cho ông ta vào nhà sao?” “Sao chị lại nói chuyện với mẹ như thế?” Lúc này, một giọng nữ truyền tới từ phía sau lưng.