Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 279: Chương 279: Hoạn nạn thấy chân tình




Lúc này, Tô Lam và Kiều Tâm đã bị thương chảy máu, may mà không có gì nghiêm trọng.

Mấy anh em và chú bác của Kiều Tâm đều biết tình hình nhà Kiều Tâm, thế nên họ đi tới ngăn chị dâu và anh trai của Kiều Tâm lại, mấy chú bác còn nghiêm khắc phê bình bọn họ.

Anh trai và chị dâu của Kiều Tâm tự rước lấy nhục, thế nên hai người cởi đồ tang, phủi mông tiu nghỉu bỏ đi.

Cuối cùng mấy anh em và chú bác an ủi Kiều Tâm vài câu rồi cũng đi, Tô Lam và Kiều Tâm sợ anh trai và chị dâu cô ấy quay lại nên cũng vội rời đi.

Ngồi trên xe buyt quay về, Kiều Tâm khóc mãi.

“Tô Lam, cậu nói xem sao lại có người như anh trai với chị dâu tớ vậy chứ? Hôm nay tớ thực sự mở mang tầm mắt đấy.”

“Anh trai cậu đối xử với mẹ cậu như vậy, chắc chắn sau này sẽ gặp quả báo, còn chị dâu cậu nữa, không tin cậu cứ chờ xem, sau này cũng chẳng có kết quả tốt đẹp gì đâu.” Tô Lam tức giận sờ mặt mình, vừa rồi bị người đàn bà đanh đá kia đánh mấy cái.

“Sau này bọn họ thích làm thế nào thì làm thế ấy, tớ sẽ không qua lại với bọn họ nữa, bọn họ chính là đồ ăn thịt người không nhả xương!” Kiều Tâm dùng khăn giấy lau mũi, nói.

Tô Lam vỗ vai Kiều Tâm, biết cô ấy khóc chắc chắn không chỉ vì bản thân bỏ tiền bỏ sức đưa tiễn mẹ mà còn vì mất đi tình thân, anh em ruột thịt sau này cũng đành xem như người xa lạ.

Chẳng phải bây giờ cô với ba ruột và em gái Tô Yên cũng vậy đấy sao? Nỗi buồn trong lòng cũng chỉ bản thân cô biết, thế nên hiện tại cô rất hiểu tâm trạng của Kiều Tâm.

Nửa tiếng sau, cảm xúc của Kiều Tâm mới ổn định lại.

“Để cậu thấy trò cười nhà tớ rồi.” Kiều Tâm ngại ngùng nói.

Nghe vậy, Tô Lam không khỏi lườm cô ấy: “Trò cười nhà tớ cậu xem còn ít à?”

“Ầy, thế nên hai chúng ta có qua có lại, đừng ai cười ai hết.” Cuối cùng Kiều Tâm cũng nói chuyện bình thường.

Cũng khó trách, vốn dĩ cô ấy là một cô gái vô tư, Tô Lam kết bạn với cô ấy cũng là vì cái tính cởi mở của cô ấy.

“Phải rồi, sau này cậu có dự định gì?” Kiều Tâm đột nhiên hỏi chuyện riêng của Tô Lam.

Tô Lam cau mày: “Tớ chuyển ra khỏi nhà Quan Khởi Kỳ trước đã rồi tính tiếp, mấy ngày nay đang tìm nhà nhưng chưa có nhà phù hợp.”

“Cậu nói xem sao cậu tự dưng không muốn kết hôn với Quan Khởi Kỳ nữa? Rốt cuộc là tại sao?” Kiều Tâm thắc mắc hỏi.

Tô Lam không nói chuyện Quan Khởi Kỳ đã làm với Kiều Tâm, dù sao thì chuyện này liên quan đến danh dự của Quan Khởi Kỳ, cô định giấu luôn chuyện này, không nói với bất kỳ ai. Vì cô không muốn thấy Quan Khởi Kỳ gặp rắc rối gì. Thế nên Tô Lam suy nghĩ chốc lát, chỉ đành nói: “Tớ đột nhiên cảm thấy tớ không yêu Quan Khởi Kỳ, ở bên anh ấy chỉ vì trả ơn. Tớ không muốn hôn nhân như vậy, hơn nữa như vậy cũng không công bằng với Quan Khởi Kỳ. Cái anh ấy muốn là một người vợ yêu anh ấy, mà tớ thật sự không đủ yêu anh ấy.” Nghe vậy, Kiều Tâm cau mày nói: “Cậu cũng tùy hứng quá đấy, bến đỗ tốt như vậy, cho dù tớ không yêu thì tớ cũng sẽ bắt lấy. Dù sao thì tương lai ở bên anh ấy, tớ không cần phải ngày ngày tính xem dùng bao nhiêu tiền, ngày ngày đi cướp chén cơm của mấy cô gái đôi mươi!”

“Con người ấy mà, thiếu cái gì thì muốn cái đó, giờ cậu muốn bánh mì, nhưng khi thật sự có bánh mì rồi thì cậu lại muốn tình yêu.” Tô Lam đưa mắt nhìn Kiều Tâm đang thở dài, cô buồn cười nói.

Nhưng Kiều Tâm lại cướp lời: “Từ nhỏ đến lớn tớ khổ lắm rồi, giờ tớ muốn bánh mì.”

“Dựa vào cố gắng của bản thân để sau này cũng có thể có được.” Đây là lý thuyết mà dạo gần đây Tô Lam vừa đúc kết ra. Trước đây cô ỷ vào Quan Triều Viễn, ỷ vào Quan Khởi Kỳ, kết quả dựa núi núi đổ, đợi đến khi không còn ai để dựa vào nữa thì cuộc sống thật sự không biết phải làm thế nào. Cho nên từ giờ trở đi, Tô Lam cô phải dựa vào chính mình, tạo ra một khoảng trời riêng cho bản thân và Xuân Xuân, tất nhiên bây giờ cô có cả Minh An nữa. Sau đó, Kiều Tâm đề nghị: “Tô Lam, cậu đừng tìm nhà ữa, đưa Xuân Xuân đến chỗ tớ ở đi. Trước đây có mẹ tớ nên chật chội, giờ mẹ tớ cũng không còn nữa, tình hình kinh tế hiện tại của chúng ta đều không tốt, chật một chút cũng chẳng sao, chi bằng chúng ta đổi một chiếc sofa giường trong phòng khách là có thể ở được rồi.”

Nghe vậy, Tô Lam nhìn vào đôi mắt chân thành của Kiều Tâm. Cô biết Kiều Tâm không nói chơi, mỗi lần cô khó khăn nhất đều là Kiều Tâm giúp cô, tất nhiên cô cũng giúp cô ấy khi cô ấy khó khăn nhất. Có thể nói hai người là chị em hoạn nạn có nhau qua bao nhiêu năm nay, còn thân hơn cả người thân, Tô Lam không khỏi cảm khái. Tô Lam cúi đầu nghĩ ngợi, bây giờ thật sự đã đến bước đường cùng rồi, cô cũng chẳng có bao nhiêu tiền, chỉ có một đống hàng chưa bán được, hơn nữa còn cả Xuân Xuân. Sau khi chuyển ra khỏi nhà Quan Khởi Kỳ, cô không thuê nổi chị Vu nữa, chỉ có thể vừa ở nhà bán hàng online vừa chăm Xuân Xuân, bây giờ thật sự không còn con đường nào khác để đi cả. Thế nên ngay sau đó, Tô Lam nhìn Kiều Tâm, nói: “Kiều Tâm, cậu biết tớ đang bán hàng online, bình thường trong nhà đều là hàng hóa, hơn nữa Xuân Xuân mới một tuổi, chắc chắn sẽ rất ồn, vả lại tớ còn có Minh An nữa, thằng bé cũng sẽ thường đến với tớ, ở chung với chúng ta, cậu cần phải kiên nhẫn nhiều lắm.” Thấy vẻ mặt khó xử của Tô Lam, Kiều Tâm xua tay nói: “Cũng đâu phải tớ không biết tình hình của cậu, cậu muốn làm gì cứ làm, nhưng nói rồi đấy nhé, tớ ở bên trong cửa kéo, cậu với Xuân Xuân ngủ ở sofa giường. Bình thường cậu ở nhà nhiều, tiện thể dọn dẹp nhà cửa là được rồi.”

Nghe thấy những lời này, Tô Lam vui vẻ, cười nắm tay Kiều Tâm: “Kiều Tâm, cậu biết cậu giúp tớ giải quyết rất nhiều vấn đề nan giải không? Bây giờ tới thật sự không còn đường để đi nữa rồi.” “Cậu còn có tớ mà, với cả câu là chủ nợ của tớ, tớ còn nợ cậu nửa năm tiền thuê nhà công thêm năm nghìn tệ tiền mặt đấy. Nhưng tớ nói trước, giờ tớ không trả cho cậu được đâu, tiền của tớ dùng cho mẹ tớ hết rồi, giờ tớ chỉ có thể cung cấp chỗ ở cho cậu thôi, ha ha.” Cuối cùng Kiều Tâm bật cười.

“Vậy thôi tớ đã cảm kích không hết rồi, còn tiền thì khi nào cậu có rồi trả tớ, tớ cũng đâu có nói không cần.” Tô Lam cười nói.

“Tớ biết cậu không rộng lượng như vậy mà!” Kiều Tâm liếc Tô Lam một cái.

Hôm nay, sau khi Tô Lam về bèn muốn tìm Quan Khởi Kỳ nói một tiếng. Cô phải chuyển đi rồi, dù sao thì ở nhà người ta lâu như vậy, cô cũng cần phải báo với người ta một tiếng chứ.

Nhưng hỏi chị Vu xong Tô Lam mới biết mấy hôm nay Quan Khởi Kỳ không hề về nhà, cô không khỏi cau mày, thầm nghĩ: Anh ấy đang có ý tránh mình sao? Xem ra sau này không muốn nhìn thấy mình nữa à?

Sau khi đắn đo rất lâu, Tô Lam mới cầm điện thoại gọi vào số của Quan Khởi Kỳ.

Sau khi gọi đi, chuông đổ mười tiếng thì đầu kia mới bắt máy: “Alo?” Ngừng lại một giây, sau đó đầu bên kia điện thoại mới vang lên giọng của Quan Khởi Kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.