Giọng Quan Khởi Kỳ hơi trầm, mặc dù anh ấy cố ý che giấu nhưng Tô Lam vẫn có thể nghe ra.
Tô Lam nhíu mày, cô biết bây giờ nói cô và Xuân Xuân muốn chuyển khỏi đây thì chắc chắn cũng sẽ tổn thương đến anh ấy, nhưng đau dài chi bằng đau ngắn, cô với anh ấy đã hết hi vọng, không cần phải dây dưa thêm nữa, như vậy chẳng tốt cho ai hết.
Vì vậy ngay sau đó, Tô Lam hạ quyết tâm, bèn nói: “Khởi KLỳ, em với Xuân Xuân chuẩn bị chuyển đi.”
Đầu kia điện thoại ngập ngừng chốc lát mới cười khổ nói: “Anh biết chắc chắn em sẽ đưa Xuân Xuân đi, hai người muốn đi đâu? Có kế hoạch chưa?”
Anh ấy vẫn quan tâm đến cô và Xuân Xuân, không biết tại sao mà trái tim Tô Lam lại nhói đau. Mặc dù cô không yêu Quan Khởi Kỳ, nhưng cô không thể phủ nhận rằng bấy lâu nay cô đã coi anh ấy là người thân của cô.
“Em đưa Xuân Xuân đến chỗ Kiều Tâm ở một thời gian.” Tô Lam đáp.
“Cũng tốt, dù sao hai người cũng có người chăm sóc.” Quan Khởi Kỳ nói.
“Ừm, Anh... em hi vọng sau này anh có thể sống tốt như trước đây, quên em với Xuân Xuân đi.” Tô Lam nói.
Nghe thấy câu này, Quan Khởi Kỳ im lặng chốc lát mới lên tiếng: “Có phải ngay cả tư cách làm ba nuôi của Xuân Xuân em cũng tước đi không?”
Câu này lộ vẻ khổ sở, Tô Lam cau mày.
Ngập ngừng giây lát cô mới nói: “Khởi Kỳ, em hi vọng anh có thể bắt đầu cuộc sống mới, đừng để em và Xuân Xuân ràng buộc anh. Thực ra em cũng từng nghĩ, nếu không phải em với Xuân Xuân thì anh sẽ không làm chuyện ngu muội như vậy, là bọn em hại anh!” Qua mấy năm chung sống, Tô Lam cho rằng cô hiểu Quan Khởi Kỳ, thực ra anh là một luật sự rất chính nghĩa. Bình thường gặp phải vụ kiện neo đơn không nơi nương tựa anh ấy thậm chí còn không thu phí tố tụng, cũng sẽ giúp rất nhiều người cần sự giúp đỡ, hơn nữa còn không sợ quyền thế, đã từng đắc tội với không ít quan chức.
Nhưng chỉ khi anh đối diện với cô thì mới làm ra chuyện ngu ngốc, nói cho cùng cũng là do cô mà ra. Nếu không có cô, có lẽ anh vẫn là Quan Khởi Kỳ thoải mái và đầy chính nghĩa. Quan Khởi Kỳ ở đầu kia điện thoại nghe thấy câu này thì không khỏi kích động: “Tô Lam, là anh làm sai, bây giờ anh cũng đã ý thức được sai lầm của mình rồi, sao có thể đẩy trách nhiệm cho em được? Em yên tâm, sau này chắc chắn anh sẽ sống tốt, còn có quên em và Xuân Xuân hay không thì đó là tự do của anh đúng không? Tất nhiên, anh sẽ không làm phiền cuộc sống của em và Xuân Xuân, anh vẫn có nhận thức về đạo đức.”
Tô Lam biết những lời cô vừa nói đã làm tổn thương lòng tự trọng của Quan Khởi Kỳ, cô hơi tự trách, không biết nên nói gì.
Sau đó, Quan Khởi Kỳ hít sâu một hơi, nói: “Được rồi, anh còn có việc phải làm, em chăm sóc tốt cho Xuân Xuân, có cơ hội anh sẽ đến thăm con bé, tạm biệt.”
Nói xong, Quan Khởi Kỳ cúp điện thoại.
Sau khi ngắt máy, Tô Lam cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng đã báo với Quan Khởi Kỳ một tiếng rồi, xem ra suy đoán của cô là đúng, anh ấy cũng không muốn chạm mặt cô cho nên mới không về nhà. Thực ra như vậy cũng tốt, tránh để hai người gặp nhau lại gượng gạo.
Tô Lam thu dọn đồ đạc xong, nói với chị Vu: “Chị Vu, xin lỗi chị, tôi phải đưa Xuân Xuân rời khỏi đây, cảm ơn chị thời gian qua đã chăm sóc tôi với Xuân Xuân.” Chị Vu chăm sóc Xuân Xuân lâu như vậy, hơn nữa Tô Lam cũng hiền lành, tất nhiên chị Vu cũng không nỡ, nhưng dù sao chị ấy chỉ là giúp việc, có lời lại không thể nói, chỉ có thể lưu luyến nói: “Cô Tô, sau này nếu có gì cần thì cứ tìm tôi, tiền công bao nhiêu không quan trọng, tôi sẵn lòng chăm Xuân Xuân giúp cô.”
Nghe thấy thế, hốc mắt Tô Lam đỏ lên, cô bèn nói: “Được.”
Sau đó Kiều Tâm đến đón Tô Lam, Tô Lam bế Xuân Xuân, Kiều Tâm kéo hai vali lớn rời khỏi nhà của Quan Khởi Kỳ.
Bắt đầu từ hôm nay, Tô Lam bước vào giai đoạn khó khăn nhất trong cuộc sống.
Buổi sáng, Kiều Tâm đi làm, Tô Lam ở nhà vừa chăm Xuân Xuân vừa làm việc nhà, vừa quản lý cửa hàng online.
Buổi chiều, nhân lúc Xuân Xuân ngủ, Tô Lam bắt đầu gói hàng cho khách.
Buổi tối, sau khi Kiều Tâm về, Kiều Tâm sẽ chăm Xuân Xuân giúp cô, Tô Lam nấu bữa tối.
Ăn tối xong, rửa hết bát đũa, tắm cho Xuân Xuân, sau đó dỗ Xuân Xuân ngủ, eo Tô Lam đã không nhấc lên nổi.
Kiều Tâm cũng rất bận, cuối tuần thường tăng ca, hơn nữa có đôi khi còn phải đi công tác, chỉ để kiếm thêm vài đồng tiền cực khổ.
Kiều Tâm thấy Tô Lam vất vả như vậy nên cau mày nói: “Tô Lam, còn tiếp tục thế này thì sức khỏe của cậu sao mà chịu nổi? Chi bằng thuê một bảo mẫu đến chăm Xuân Xuân đi, cậu ra ngoài tìm việc. Bây giờ cậu có chứng chỉ kế toán, chắc lương cũng rất cao.” Tô Lam cười khổ: “Bây giờ tớ ra ngoài làm việc lương có thể hơn mười nghìn, nhưng tìm một bảo mẫu trông trẻ tốt cũng phải bốn năm nghìn tệ, hơn nữa nếu đi làm chắc chắn sẽ thường tăng ca, còn phải đi công tác như cậu, mà tớ sao đi công tác được? Không thể giao Xuân Xuân cho bảo mẫu luôn được, hơn nữa nếu thật sự thuê bảo mẫu, nhà chúng ta nhỏ như vậy chắc chắn không được, nếu thuê căn nhà lớn hơn thì một tháng lại tốn hai nghìn.”
“Cũng phải.” Kiều Tâm gật đầu.
Sau đó, Tô Lam nhìn hàng chất đầy ngoài ban công, nói: “Bây giờ cửa hàng online của tớ đang phát triển, một tháng có thể kiếm được hơn mười nghìn, vả lại tớ còn có thể chăm Xuân Xuân, không cần thuê nhà lớn hơn, cậu nói xem cái nào lợi hơn?”
“Nhưng cậu phải vất vả lắm.” Kiều Tâm bất lực nói. Nhưng mặt Tô Lam đầy hi vọng, nói: “Ra ngoài làm việc không vất cả sao? Chẳng những phải vùi đầu làm việc mà còn phải lấy lòng cấp trên, xử lý quan hệ với các đồng nghiệp, cũng mệt lắm chứ. Bây giờ tớ đang cố gắng tăng thêm hàng hóa, tớ muốn cửa hàng online của tớ có thêm nhiều sản phẩm hơn, chắc chắn thu nhập sẽ tăng nữa. Đợi đến khi Xuân Xuân đi nhà trẻ tớ sẽ ra ngoài tìm việc, cửa hàng online xem như nghề phụ là được rồi.” . Đam Mỹ Hài
Kiều Tâm quay đầu nhìn Xuân Xuân đang ngủ trên sofa giường, nói: “Cậu ráng thêm hai năm nữa là Xuân Xuân đi nhà trẻ rồi.” Tô Lam vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của Xuân Xuân: “Tớ tranh thủ tiết kiệm một khoản tiền trong thời gian hai năm này, sau đó trả trước một căn nhà nhỏ, cho dù chỉ bốn mươi mét vuông thôi cũng được, sau này tớ và Xuân Xuân tốt xấu gì cũng có một mái nhà. Còn cậu nữa, bây giờ bác gái đi rồi, cậu cũng không có gánh nặng kinh tế, tiết kiệm chút tiền mua một căn nhà nhỏ đi, sau này cũng không cần đi khắp nơi thuê nhà nữa.”
Nhưng không ngờ Kiều Tâm lại nói: “Tớ đã cực khổ bao nhiêu năm qua rồi, tớ không muốn tiếp tục ăn tiết kiệm mua đồ cũng tiết kiệm nữa, nhiệm vụ ưu tiên tiếp theo của tớ là hưởng thụ cuộc sống.”
Nghe vậy, Tô Lam không khỏi nhíu mày.
Ngay sau đó, Kiều Tâm biến ra một chiếc túi tote.
“Đây là gì?” Tô Lam ngờ vực hỏi. Kiều Tâm lấy bảy tám lọ mỹ phẩm từ bên trong ra, phấn khích cười nói: “Đây đều là mỹ phẩm dưỡng da chính hãng nhập khẩu, là đồ mà trước đây tớ chỉ có thể ngắm nhìn thôi, hôm qua phát lương, tớ đã mua hết những thứ tớ muốn về đấy!”