Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 93: Chương 93: Khách qua đường vội vã




“Anh thật sự rung động sao? Người ta đã kết hôn sinh con cả rồi, anh đừng có nghĩ ngợi lung tung đó!” Quan Khởi Kỳ khoát tay một cái.

Quan Triều Viễn hơi sửng sốt, sau đó khịt mũi khinh bỉ nói: “Khẩu vị của anh chưa kém đến mức đó, sao có thể có hứng thú với người phụ nữ đã có gia đình, lại còn mang thai được chứ!”1

Nói xong anh cũng không để ý đến Quan Khởi Kỳ nữa mà mở cửa rời đi.

“Đúng là đáng giận.” Nhìn bóng lưng Quan Triều Viễn khuất dần, Quan Khởi Kỳ cười lắc đầu.

Quan Triều Viễn đen mặt đi từ trên lầu xuống, sau khi lên xe thì trực tiếp nói: “Đi!”

Lâm Minh lái xe cảm thấy hơi khó hiểu, rõ ràng vừa rồi lúc đi lên tâm trạng của anh khá tốt mà, thế nên bèn hỏi một câu: “Tổng giám đốc Quan, chúng ta đi đâu?”

“Tùy cậu!” Quan Triều Viễn thuận miệng nói hai chữ.

Hai chữ tùy cậu không khỏi gây khó khăn cho Lâm Minh, nhưng anh ta không dám hỏi nhiều, đành phải điều khiển xe đi vào làn đường trước rồi tính sau.

Ánh mắt hung ác của Quan Triều Viễn nhìn theo cảnh vật ngoài cửa kính xe đang không ngừng lui về phía sau, thầm nghĩ: Người phụ nữ đó hay thật, chỉ mới hơn nửa năm không gặp, cô không chỉ kết hôn mà còn mang thai rồi!

Bóng dáng Tô Lam và Trịnh Hạo không ngừng hiện lên trong đầu, nắm tay anh cũng bắt đầu siết chặt lại.

Qua kính chiếu hậu nhìn thấy sắc mặt của Quan Triều Viễn rất tệ, Lâm Minh xoay tay lái đổi phương hướng, biết đâu đưa anh đến nơi này có thể sẽ khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Gần đây Lâm Minh rất hài lòng với thủ đoạn này, chỉ cần Quan Triều Viễn vừa nhìn thấy đứa bé đáng yêu đó thì dù cho sắc mặt có đang u ám thế nào cũng trở thành trời quang mây tạnh…1

Những ngày nay, Tô Lam tránh mặt trong phòng làm việc cả buổi sáng, sau nhiều lần xác nhận nhà tư bản đã đi rồi thì cô mới dám ra ngoài hoạt động.

Bây giờ cô chỉ có thể cầu nguyện cho nhà tư bản đừng thường xuyên đến Khải Vy, nếu không cô sợ mình thật sự không thể tiếp tục làm việc ở đây.

Tuy nhiên suốt một tháng sau đó rất êm đềm, Quan Triều Viễn cũng không bao giờ xuất hiện ở Khải Vy nữa, mặc dù Khải Vy và Thịnh Thế đã chính thức ký hợp đồng.

Đương nhiên, Quan Triều Viễn cũng chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của Tô Lam.

Tô Lam không khỏi có chút tự giễu nghĩ: “Mày thật sự cho rằng người ta khó quên tình cũ với mày hay sao?” Khi ấy cô chỉ muốn buông lời chọc giận anh, khiến cho anh có sự ghen tuông tức giận mà lẽ ra một người đàn ông phải có. Nhưng thực tế cô chẳng là gì trong mắt anh cả.

Cô không biết anh đã kết hôn với Phương Ngọc Hoan hay chưa, bởi vì cô không khi nào nghe ngóng từ Kiều Tâm, mà Kiều Tâm cũng chẳng bao giờ nhắc đến ba chữ Quan Triều Viễn trước mặt cô nữa.

Có lẽ bọn họ đang có một cuộc sống rất hạnh phúc, ngày ngày gắn bó như keo sơn, yêu nhau thắm thiết, nào có nghĩ tới lúc này Tô Lam đang chua xót trong lòng.

Chạng vạng tối hôm đó, bởi vì là cuối tháng nên Tô Lam phải ở lại tăng ca thêm một tiếng, đến khi cô đi tới cửa tòa cao ốc mới phát hiện ngoài trời đang mưa.

Cuối hè, mưa đã hơi lạnh, cô thì lại không mang dù, trong lúc đang do dự thì có một chiếc Land Rover màu đen dừng lại trước mặt cô.

Tô Lam cau mày, kính xe chỗ ghế lái được hạ xuống, Quan Khởi Kỳ ló mặt ra từ bên trong: “Lên xe đi, tôi cho cô đi nhờ một đoạn!”

“Được.” Tô Lam nhìn thử một chút, bây giờ nhất định sẽ không bắt được taxi, thế là vui vẻ gật đầu đồng ý.

Sau khi cô ngồi vào ghế phụ, Quan Khởi Kỳ nhanh chóng khởi động xe.

“Nhà tôi ở cách đây vài trăm mét, anh đưa tôi đến ngã tư là được rồi.” Tô Lam cười nói.

“Được, hắt xì… Hắt xì…” Trong khoảng cách mấy trăm mét, Quan Khởi Kỳ liên tục hắt hơi mấy cái.

“Luật sư Quan, anh bị cảm à?” Tô Lam nhíu mày hỏi.

“Có một chút.” Quan Khởi Kỳ gật đầu nói.

“Vậy anh mau uống thuốc đi.” Tô Lam nhắc nhở.

“Tôi khỏe như vậy nên sẽ mau khỏi thôi.” Chẳng biết tại sao Quan Khởi Kỳ lại rất có lòng tin với cơ thể mình.

Nghe vậy Tô Lam chỉ có thể mỉm cười.

Reng reng…

Đúng lúc này, điện thoại của Tô Lam vang lên!

Cúi đầu nhìn, là Kiều Tâm đang gọi, cô vội vàng bắt máy.

“Khi nào cậu về? Tớ đang ở trước cửa nhà cậu này, mua một ít thức ăn mang sang để tối nay chúng ta ăn lẩu.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng Kiều Tâm.

“Được rồi, hai phút nữa tớ tới nơi.” Nói xong, Tô Lam cúp điện thoại.

Ở trong thành phố này, cô và Kiều Tâm và hai người bạn thân thiết nhất của nhau, cô ấy thường xuyên mua đồ ăn đến ăn cùng cô, trong lòng Tô Lam cảm thấy biết ơn vô cùng.

“Đến rồi, luật sư Quan, ngày mai gặp lại!” Tô Lam vẫy tay với Quan Khởi Kỳ, sau đó nhanh chóng nhảy xuống xe, che túi lên đầu rồi rời đi.

Nhìn Tô Lam chạy trong màn mưa, Quan Khởi Kỳ nhìn cô bằng ánh mắt tán thưởng trong chốc lát rồi mới đạp chân ga, tiếp tục lao đi giữa cơn mưa. Tô Lam mang đến cho Quan Khởi Kỳ ấn tượng rằng người phụ nữ này rất thiết thực, thái độ làm việc nghiêm túc, tính tình thẳng thắn, hơn nữa ở trong công ty cho đến bây giờ cũng không bày ra bất kỳ âm mưu gì. Không cố tình loại trừ ai đó hay đạp thấp nâng cao, vậy nên Quan Khởi Kỳ rất xem trọng cô, thường hay giao cho cô làm những việc quan trọng, mà lần nào cô cũng có thể hoàn thành rất xuất sắc, lại còn không phải là người lắm lời.

Tô Lam ướt sũng nửa người đi lên lầu, quả nhiên nhìn thấy Kiều Tâm đang xách thức ăn đứng ở cửa cười như không cười chờ cô.

“Nhìn tớ như vậy làm gì?” Là bạn tốt nhiều năm, Tô Lam chỉ cần liếc sơ qua một cái là có thể nhìn ra sự mờ ám trong ánh mắt của Kiều Tâm.

“Mau thành thật khai báo đi, người đàn ông trong chiếc Land Rover đó là ai?” Kiều Tâm truy hỏi Tô Lam đang cầm chìa khóa mở cửa.

“Ánh mắt của cậu sao lại như kẻ gian vậy?” Tô Lam liếc cô ấy một cái, sau đó đi vào nhà: “Hầy, tòa nhà này quay mặt ra đường cái, vừa rồi tớ đã nhìn thấy mọi thứ từ cửa sổ ở hành lang, điều quan trọng là sau khi cậu đi thì mười mấy giây sau chiếc Land Rover đó mới nổ máy, đây là có chuyện gì thế? Người đàn ông bên trong đối với cậu hẳn là không đơn giản đâu!” Kiều Tâm vừa thay dép vừa phân tích.

“Làm ơn đi, vừa rồi là ông chủ của tớ đó có được không? Vì hôm nay trời mưa nên người ta mới thuận đường cho tớ đi nhờ một đoạn, nếu không tớ chắc chắn đã ướt thành chuột lột rồi!” Tô Lam nhận lấy thức ăn trong tay Kiều Tâm đi vào phòng bếp.

Kiều Tâm lập tức đuổi theo sau: “Ông chủ thì thế nào? Cũng đâu phải là lần đầu tiên cậu câu được ông chủ đâu?”

Lời vừa nói ra khiến Tô Lam hơi sửng sốt!

Kiều Tâm cũng tự biết rằng mình nói sai, thế nên cô ấy đưa tay tự đánh vào miệng mình: “Cái miệng rộng này hay nói bậy quá, đáng bị đòn!”

Tuy nhiên lần này Tô Lam không để ý lắm, cười giải thích: “Người ta là luật sư, hơn nữa còn là luật sư vàng nổi tiếng nhất trong số các luật sư trẻ tuổi ở Giang Châu, tự mình điều hành một công ty luật lớn như vậy, quan trọng hơn là còn có vẻ bề ngoài, người như vậy có thể vừa ý một người phụ nữ đi thêm bước nữa như tớ ư?”

“Điều đó cũng không nhất thiết là đúng mà, cậu đừng tự xem nhẹ bản thân, nói không chừng còn tốt hơn cuộc hôn nhân đầu tiên đó!” Kiều Tâm vừa rửa rau vừa huých nhẹ vào bả vai Tô Lam.

Tô Lam lười tranh luận với Kiều Tâm, nhanh chóng đổi chủ đề sang chuyện khác, hai người vừa trò chuyện vừa ăn lẩu.

Cho đến hơn chín giờ, mưa gió bên ngoài vẫn chưa dứt, Kiều Tâm quyết định ở lại qua đêm.

Lúc này bỗng nhiên Tô Lam than thở một tiếng: “Tiêu rồi! Tớ làm mất điện thoại rồi.”

“Thật là, cả đêm nay tớ không nhìn thấy điện thoại của cậu đâu cả.” Kiều Tâm cau mày nói. “À, tớ nhớ ra rồi, chắc chắn là bị rơi trên xe ông chủ của cậu!” Tô Lam nhanh chóng nhớ ra lần cuối cùng cô dùng điện thoại là ở trên xe của Quan Khởi Kỳ, khi ấy cô nghe điện thoại của Kiều Tâm gọi đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.