Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 92: Chương 92: Làm bộ làm tịch




Nụ hôn của anh mang đậm ý trừng phát, Tô Lam cảm giác được đau đớn và hít thở không nổi.

Tuy rằng cô rất buồn bực, nhưng lại không có cách nào khác, cuối cùng cô mất hết oxy chỉ đành để mặc cho anh hôn…

Cho đến tận khi bên ngoài vang lên tiếng trò chuyện.

“Luật sự Quan, anh đã quay lại à?” Thư ký Tả Như Tuyết chào hỏi.

“Thư ký Tả, tổng giám đốc Quan ở bên trong sao?” Đây là giọng nói của Quan Khởi Kỳ.

“Có, trưởng phòng Tô cũng đang ở trong.” Tả Như Tuyết trả lời.

“Ừ…” Tiếng nói bên ngoài làm Tô Lam sợ hãi, cô không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ cô và Quan Triều Viễn dây dưa không rõ, huống chi nơi này lại là chỗ cô làm việc.

Nhưng Quan Triều Viễn lại đùa dai không thả cô ra ngay mà lại giằng co hôn vài giây rồi mới thả cổ tay cô bị anh nắm ra.

Tô Lam cảm giác tay đã được thả lỏng, sau đó lập tức vươn tay đẩy lồng ngực anh ra, anh bị đẩy bước lùi về sau khoảng một bước.

Ngay sau đó, cửa văn phòng đã bị đẩy ra!

Tô Lam chỉ chớp mắt đã nhìn thấy Quan Khởi Kỳ cầm cặp da đi từ ngoài vào trong.

Đột nhiên nhìn thấy Tô Lam và Quan Triều Viễn đang đứng ở trước bàn làm việc, anh ấy không khỏi sửng sốt một chút.

“Hai người…” Ánh mắt Quan Khởi Kỳ lướt quá trang phục trên người họ một lần.

Tuy Tô Lam đang luống cuống nhưng phản ứng rất nhanh, lập tức nói: “À, tổng giám đốc Quan chờ lâu nóng lòng, nói lúc nữa anh ấy còn có cuộc họp cho nên bảo tôi nhanh gọi điện hỏi xem anh đã đi đến đâu rồi.”

Quan Khởi Kỳ tin lời của cô, vì Quan Triều Viễn là một người bận rộn, hội nghị, tiệc tùng, mỗi ngày đều bận muốn chết.

Tô Lam vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Quan Triều Viễn như không sợ chết mà híp mắt lại nhìn cô chằm chằm, cô lập tức hoảng hốt cúi thấp đầu xuống.

“Hôm nay không biết có chuyện gì, không phải giờ cao điểm mà cũng kẹt xe.” Quan Khởi Kỳ cười nói.

“Anh thấy hôm nay kẹt xe rất đúng lúc.” Lúc này Quan Triều Viễn mới nói một câu không đầu không đuôi.1

“Có ý gì?” Quan Khởi Kỳ không rõ nguyên do nhìn Quan Triều Viễn.

Nghe anh nói vậy, Tô Lam nhân lúc Quan Khởi Kỳ không chú ý mà hung dữ trợn mắt liếc Quan Triều Viễn một cái.

Nếu lúc này không phải phải Quan Khởi Kỳ ở đây thì cô thật sự muốn đi lên tát cho anh hai cái, anh đúng là đồ được hời mà còn khoe mẽ!

“Vậy thì em phải hỏi trưởng phòng tài chính của em.” Ánh mắt Quan Triều Viễn nhìn về phía Tô Lam.

Quan Khởi Kỳ cũng tò mò nhìn về phía Tô Lam.

“À, tổng giám đốc Quan nói hương vị Bích Loa Xuân của Khải Vy chúng ta rất trong sạch, nếu không phải anh kẹt xe thì sao anh ta có thể nhàn nhã uống trà ở đây được, ha ha.” Sau khi Tô Lam nói xong thì mỉm cười hơi điểm mất tự nhiên, bởi vì lời cô nói ra nghe có hơi mập mờ.

“Anh ấy là người bận rộn, đúng là bình thường không có thời gian ngồi thưởng trà.” Quan Khởi Kỳ lại tin tưởng lời của Tô Lam, còn tiếp lời của cô.

Giây phút này Tô Lam chợt thấy áy náy với sự tin tưởng của Quan Khởi Kỳ dành cho mình. Giống như cô nói đen nhưng anh ấy lại hiểu trắng, rồi cũng phụ họa thêm một câu. Nhưng trắng chính là trắng, trắng tinh như tuyết.

Cô vừa ngẩng đầu đã thấy Quan Triều Viễn cười như không cười nhìn chằm chằm mình. Tô Lam biết nơi đây không thể ở lâu, bởi vì không biết tiếp theo anh sẽ nói ra câu gì nữa.

“Tôi … Đi ra ngoài trước.” Cho nên Tô Lam nói một câu rồi nhanh chân chạy ra khỏi phòng.

Tô Lam vừa ra cửa văn phòng thì chạm nhẹ lên môi của mình, cảm giác nơi đó nóng rát.

“Trưởng phòng Tô, cô cũng thật giỏi, lại có thể ở một mình với vị tổng giám đốc Quan của Thịnh Thế này hơn mười lăm phút.” Lúc này bỗng nhiên thư ký Tả Như Tuyết cười khúc khích.

“Cô… Có ý gì?” Tô Lam có chút chột dạ hỏi lại.

Chẳng lẽ vừa rồi chuyện bậy bạ của cô và Quan Triều Viễn ở bên trong đều bị Tả Như Tuyết nghe thấy sao? Đôi nhiên khuôn mặt Tô Lam càng đỏ, nếu như vậy thật thì sao này cô không thể làm người ở Khải Vy được nữa.

“Tổng giám đốc Quan đẹp thì có đẹp nhưng mà lạnh quá, chỉ mới đến gần anh ta đã cảm thấy rét mà run, tôi chỉ vừa thấy anh ta đã sợ hãi!” Tả Như Tuyết kề sát vào Tô Lam nói nhỏ.

Tô Lam nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhún vai giả vờ nói: “Tôi cũng rất sợ hãi, nhưng mà luật sư Quan đã dặn dò thì không thể không làm.”

“Đúng vậy, bây giờ tổng giám đốc Quan chính là khách hàng rất lớn của chúng ta, chúng ta không thể đắc tội Thần Tài.” Tả Như Tuyết nói.

“Khách hàng sao?” Tô Lam nhíu mày hỏi.

Nhìn thấy vẻ mặt không hiểu gì của Tô Lam, Tả Như Tuyết cười giải thích: “Cô vẫn chưa biết đúng không? Chúng ta đã giành được đại diện pháp lý cho tập đoàn Thịnh Thế, bây giờ vẫn còn đang bàn bạc vấn đề chi tiết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì thêm thời gian nữa sẽ có thể ký hợp đồng.”

Tô Lam nghe vậy thì không khỏi thầm than khổ. Tại sao lại trùng hợp như vậy? Vậy mà Khải Vy lại có quan hệ hợp tác với Thịnh Thế, vậy chẳng phải sau này Quan Triều Viễn đến đây sẽ nghênh ngang như về nhà sao? Xem ra sau này nếu cô có thể trốn xa cỡ nào thì hay cỡ ấy.

“À, ra là thế.” Tô Lam cười gật đầu, nhanh chạy về văn phòng của mình.

Tô Lam đóng cửa lại rồi lấy gương trang điểm trong túi ra kiểm tra, sắc mặt rất đỏ, hơn nữa đôi môi còn sưng lên.

Cô không khỏi buồn bực đập gương trang điểm lên bàn làm việc, tay vuốt đôi môi hơi rát, trái tim vẫn đập thình thịch.

Nửa năm qua, Quan Triều Viễn đáng chết kia vẫn còn xuất hiện, có phải cả đời này của cô sẽ không thoát khỏi anh không?

Quan Khởi Kỳ ngồi ở trước bàn làm việc, đặt một xấp văn kiện thật dày lên bàn làm việc: “Hợp đồng anh cứ cho người đến lấy là được rồi, sao hôm nay lại phải tự mình đi một chuyến?”

Quan Triều Viễn ngồi trên ghế đối diện với Quan Khởi Kỳ, vắt chéo chân nói: “Vừa lúc đi ngang qua chỗ em cho nên đi lên xem thử.”

Lúc này, bỗng nhiên Quan Khởi Kỳ chú ý tới môi Quan Triều Viễn, giống như phát hiện ra một lục địa mới, hưng phấn trêu chọc nói: “Có phải anh mới vừa hẹn hò với phụ nữ đúng không?”

“Có ý gì?” Quan Triều Viễn hơi nhíu mày, không hiểu ý của anh ấy là gì.

Quan Khởi Kỳ cười đẩy một gói khăn giấy đến trước mặt Quan Triều Viễn, hơn nữa dùng ngón tay chỉ miệng mình.

Quan Triều Viễn lập tức hiểu ý, chạm lên miệng của mình rồi nhìn thấy trên ngón tay có dấu son môi.

Sau đó anh nhanh tay rút một tờ khăn giấy lau miệng, cúi đầu nhìn khăn giấy trong tay, quả nhiên có vài đường màu đỏ, có điều anh lại không để ý, ngược lại hơi bĩu môi, gấp khăn giấy bỏ vào túi quần.

Phản ứng của Quan Triều Viễn làm Quan Khởi Kỳ thấy hơi tò mò, nằm ngả đầu lên ghế xoay, nói với giọng đùa giỡn: “Hôm nay tâm trạng của anh không tệ, là mới hẹn hò với ai sao? Là Phương Ngọc Hoan hay là có một mục tiêu mới?”

Đột nhiên vẻ mặt Quan Triều Viễn có hơi mất tự nhiên, đột nhiên đứng lên nói: “Anh còn có việc, đi trước đây.”

Nói xong thì cầm lấy xấp hợp đồng trên bàn làm việc đi ra ngoài.

“Nếu có thì phải nói, mau đi thôi.” Quan Khởi Kỳ đứng dậy đưa tiễn.

Quan Triều Viễn nghe vậy thì khóe môi hơi mím lại, đi về phía cửa thì bỗng nhiên quay người lại hỏi: “Trưởng phòng tài chính kia vừa tuyển sao? Tại sao trước kia không gặp?”

“Làm được nửa năm rồi, một năm qua anh đến chỗ em được mấy lần chứ? Em có mấy chục nhân viên làm sao anh có thể biết mặt được hết?” Sau khi Quan Khởi Kỳ nói xong, lập tức chú ý quan sát cảm xúc Quan Triều Viễn, vội hỏi: “Không phải anh có ý với người ta đó chứ? Có điều muộn rồi, người ta đã kết hôn!”

“Em nói gì?” Quan Triều Viễn giật mình hỏi lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.