Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 168: Chương 168: Là anh ấy




Ngay lúc Tô Lam nhắm mắt, chuẩn bị chấp nhận số mệnh.

“Dừng lại!” Đột nhiên, một giọng nói lớn, mang theo vẻ tức giận của một người đàn ông từ ngoài ngõ vọng vào.

Tên béo và tên gầy nghe thấy tiếng động thì lập tức dừng tay, đứng dậy nhìn bóng người đang đi từng bước vào trong ngõ.

Tô Lam mở mắt, đúng lúc nhìn thấy một bóng người cao lớn đi về phía mình, hình như người đó đang mặc áo khoác da, dáng người cao lớn, vạm vỡ, còn chưa động tay đã khiến người khác cảm thấy khiếp sợ.

Nhìn thấy dáng người kia, tuy không biết người nọ là ai, nhưng Tô Lam có thể nhìn thấy một tia hy vọng, có thể cô sẽ được cứu.

Sau đó Tô Lam vội vàng kéo quần và áo len của mình lại, dùng hai tay ôm chặt lấy thân thể của bản thân, lúc này nhiệt độ rất thấp, cô chỉ mặc một lớp quần áo mỏng, vì vậy cả người run bần bật, tất nhiên cũng là vì sợ hãi.

Bóng người kia dừng lại cách tên béo và tên gầy chưa tới ba mét, tuy Tô Lam không nhìn rõ mặt người kia, nhưng cô cứ cảm thấy người này vô cùng quen thuộc.

Tên mập nghiêng đầu nói với người đàn ông: “Anh bạn, tôi khuyên anh đừng xen vào chuyện tốt của anh em chúng tôi, nếu anh cũng muốn có một người phụ nữ để giải tỏa nhu cầu, đợi anh em chúng tôi chơi xong sẽ nhường em gái này cho anh!”

Nghe xong lời này, Tô Lam lập tức hít sâu một hơi!

Đôi mắt cô kinh hoàng nhìn xung quanh một lượt, con hẻm này là một ngõ cụt, cô không thể chạy thoát được.

Vốn tưởng có người đến cứu cô, không ngờ cô rất có thể vừa vào hang sói vừa chui miệng cọp, phải làm sao đây? Lập tức, Tô Lam càng thêm hoảng sợ.

Lúc này, tên gầy lại cợt nhả nói thêm một câu: “Anh bạn, cô em này trẻ trung xinh đẹp, nếu không chê anh vẫn có thể cưới cô ấy về làm vợ.”

“Ha ha...” Tên gầy và tên béo cùng cười phá lên.

Người kia nghe vậy, tay nắm chặt thành nắm đấm, Tô Lam gần như có thể nghe thấy tiếng răng rắc phát ra từ nắm đấm giữa đêm.

Sau đó, chỉ thấy người đàn ông kia đi về phía trước, đồng thời hét lên: “Mấy người chết đi!”

Khoảnh khắc tiếp theo, nắm đấm của người đàn ông kia đánh vào mặt tên béo và tên gầy, tên béo và tên gầy tất nhiên cũng không chịu thua, hai người xông vào đánh nhau với người kia.

Rõ ràng là tên béo cùng tên gầy hoàn toàn không phải là đối thủ của người nọ, mới đấm được ba đấm, đá được hai cái, tên gầy và tên béo đã bị đánh ngã ra đất.

Giờ phút này, tuy không biết người vừa đến này là người tốt hay người xấu, Tô Lam vẫn hy vọng người này có thể đánh thắng hai người kia, ít nhất có vẻ ngoại hình của người này rất đẹp, hơn nữa miệng cũng không nói mấy lời khó ưa.

Lúc này, trong lòng Tô Lam cũng đang tự giễu cợt chính mình, cô đang muốn tính toán gì vậy? Cùng là bị người khác chà đạp, nhưng vẫn hi vọng tìm một người đẹp trai trẻ trung đến làm nhục mình đúng không? Cô cười khổ trong lòng.

Thấy bản thân không phải đối thủ của người này, tên gầy cùng tên béo chỉ vào người đàn ông kia, già mồm nói: “Mày chờ đấy, lần sau ông đây sẽ tới trừng trị mày, đi!”

Nói xong, tên gầy và tên béo sợ hãi bỏ chạy.

Thấy tên béo và tên gầy đã đi, người đàn ông quay người đi đến bên cạnh Tô Lam.

Lúc này Tô Lam đang ngồi trên mặt đất, dựa lưng vào tường, hai tay ôm ngực, dùng một đôi mắt sợ hãi nhìn anh ấy cúi người ngồi xổm ở trước mặt mình.

“Cô không sao chứ?” Lúc này, giọng anh ấy vừa nhẹ nhàng vừa quan tâm.

Nghe được giọng nói quen thuộc này, Tô Lam nhíu mày, cố hết sức mới có thể nhìn rõ mặt anh ấy trong đêm tối.

“Sao lại là anh?” Sau khi nhìn rõ mặt anh ấy, Tô Lam ngạc nhiên hỏi.

Nhưng vào lúc này, trái tim của cô cũng coi như đã yên tâm, anh ấy sẽ không làm hại cô, bây giờ chắc hẳn cô đã an toàn, trong lòng cô lúc này đang rất kích động.

Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Tô Lam lúc này, anh ấy nhíu mày, quay đầu tìm áo khoác bị ném xuống đất của Tô Lam, sau đó vươn tay kéo cô lên, khoác áo lên thân thể run rẩy của cô!

Tô Lam sợ hãi, chỉ biết đứng ngây ngốc để mặc anh ấy điều khiến, cô cảm thấy chân mình mềm nhũn, không đứng vững nổi, tim đập thình thịch, cũng may là đã được cứu, nhưng cô không thể đi được nữa.

Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Tô Lam, anh ấy ôm vai cô, cau mày hỏi: “Cô không sao chứ?”

“Oa...” Tô Lam không kìm được cảm xúc của bản thân nữa, cô bật khóc.

Anh ấy nhíu mày thật chặt, sau đó vươn tay ôm cô vào lòng, để cô khóc trong vòng tay anh.

Tô Lam không ngờ vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó anh ấy lại xuất hiện, nếu bị hai tên khốn kia làm nhục, cô thật sự không biết sau này phải đối mặt với chính mình như thế nào.

Tuy bình thường Tô Lam rất mạnh mẽ, nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, gặp phải tình huống như vậy tất nhiên sẽ sợ đến mức chân tay mềm nhũn, thậm chí sẽ khóc.

Thực ra cô không mạnh mẽ như cô vẫn tưởng, thật ra cô cũng là một người phụ nữ mềm yếu, cũng cần một người đàn ông mạnh mẽ che chở.

Tuy cô biết cái ôm của người trước mặt không thuộc về bản thân, nhưng lúc này, hãy để cô tùy ý một lần, để cô dựa vào vòng tay này, cô thật sự không khống chế được thân thể đang run rẩy của mình.

Anh ấy ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô, ánh mắt đầy xót xa và căng thẳng, cánh tay ôm chặt lấy cô, muốn tiếp thêm hơi ấm và sức mạnh cho cô.

Thật lâu sau, nước mắt của Tô Lam mới chậm rãi ngừng rơi, thân thể cũng không lạnh lẽo hay tự run rẩy như trước nữa.

Thấy tâm trạng của cô đã bình tĩnh trở lại, anh ấy nhẹ nhàng cúi đầu nói: “Được rồi, không sao rồi.”

Lúc này, Tô Lam mới nhận ra thái độ, cứ chỉ thất thố của mình ban nãy, cô thu tay đang ôm eo anh ấy lại, lùi lại một bước, rời khỏi vòng tay ấm áp của anh ấy.

“Ừ.” Tô Lam nức nở gật đầu.

Sau đó anh ấy khoác vai cô, đề nghị: “Tôi đưa cô về trước.”

Tô Lam không hề phản đối, cũng không nghi ngờ, gật đầu, chân không tự chủ được đi theo anh ấy.

Trong đêm dài tăm tối này, cô thật sự sợ mình sẽ gặp phải nguy hiểm lần nữa, cô quá mệt, toàn thân đau đớn, cô thật sự không thể chịu thêm giày vò và thử thách nữa.

Anh ấy chở cô đến một khách sạn khá cao cấp trong thị trấn, tất nhiên cũng chỉ là khách sạn ba sao, dù sao thì đây cũng đã là chỗ ở tốt nhất ở thị trấn này rồi.

Anh ấy mở cửa một căn phòng sang trọng ra, vừa vào cửa đã đẩy cô vào phòng tắm, ân cần nói: “Cô đi tắm nước nóng đi, sẽ thấy dễ chịu hơn.”

“Ừm.” Tô Lam chỉ có thể gật đầu, cô thật sự cần tắm nước nóng để giảm bớt căng thẳng về thể chất và tinh thần.

Cởi quần áo bị kéo sắp rách ra, Tô Lam xả một bồn nước nóng, sau đó ngâm mình trong bồn tắm.

Nước nóng nhanh chóng bao lấy cô, lỗ chân lông trên da nhanh chóng nở ra dưới sự kích thích của nước nóng, cuối cùng người cô cũng không lạnh như trước nữa, hơi ấm truyền từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu.

Tô Lam nhắm mắt, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi trong làn hơi nước dày đặc, cô phải cảm thấy may mắn vì mạng mình lớn. Không phải gặp đại nạn không chết thì sau này sẽ có phúc sao? Có phải hạnh phúc đang đợi cô ở phía trước không? Lúc này, Tô Lam chỉ có thể phát huy tinh thần kiên cường, tin vào tương lai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.