Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 169: Chương 169: Người có tâm




Sau khi ngâm mình trong bồn tắm gần một tiếng đồng hồ, mãi đến khi nước trong bồn tắm nguội dần, Tô Lam mới mệt mỏi bước ra khỏi bồn tắm.

Dùng khăn tắm lau khô nước trên người, Tô Lam nhìn thấy khuôn mặt mình trên gương bồn rửa mặt.

Hai má và khóe miệng của cô đều bầm tím, tóc cũng rối xù, trên tay, trên chân đều thâm tím.

Nhìn những vết thương đó, Tô Lam nhíu mày. Nội tâm ngậm ngùi thương cảm, đêm nay thật là đêm kinh động lòng người, nhưng mà không tổn thương đến xương, cũng không bị chà đạp, đã là chuyện may mắn lắm rồi.

Dường như ông trời vẫn chăm sóc cô, vào lúc cô sắp bị tiêu diệt, ông trời đã cử một hiệp sĩ đến giải cứu cô.

Nghĩ đến vị hiệp sĩ kia vẫn còn ở bên ngoài, Tô Lam lấy áo choàng tắm mặc vào, sau đó dùng thắt lưng buộc áo choàng tắm rồi mới ra khỏi phòng tắm.

Dù sao thì nam nữ đều khác biệt, giữa cô và anh ấy không thể có bất kỳ sự mập mờ nào, bởi vì những bài học kinh nghiệm trước đó, cô không thể lặp lại vết xe đổ lần nữa.

Khi Tô Lam bước ra khỏi phòng tắm, ánh mắt Quan Khởi Kỳ ngồi trên ghế sô pha đánh giá cơ thể Tô Lam, sau đó rót một tách cà phê nóng từ bình cà phê đặt lên phía bên kia bàn.

“Uống một tách cà phê nóng làm dịu nỗi sợ.” Trong đêm tối, giọng nói của anh ấy trầm thấp mà dễ nghe.

Tô Lam chậm rãi bước tới ghế sô pha đơn, ngồi xuống, vươn tay bưng tách cà phê bốc khói lên trước ngực, cúi đầu ngửi hưởng thơm của cà phê.

Nhìn thoáng qua gò má của Tô Lam, Quan Khởi Kỳ cau mày nói: “Sao lại thành ra thế này? Là hai tên côn đồ đó đánh sao?”

Tô Lam lắc đầu, sau đó trả lời: “Hôm nay là ngày xui xẻo của tôi, đụng phải kẻ thù ngày trước, bị hai mẹ con họ đánh, sau đó đi ra khách sạn mua thuốc thì gặp phải hai tên khốn kiếp đó.”

Nghĩ đến hai mẹ con Hồ Tinh và Hồ Mỹ Ngọc, Tô Lam hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải hai người bọn họ làm sao cô có thể gặp những chuyện đen đủi như thế này?

Nhưng mà nghĩ đến đây, đột nhiên trong đầu hiện lên một suy nghĩ: Sao lại có thể trùng hợp đến nỗi cô vừa đi ra là gặp phải côn đồ? Đáng lẽ an ninh của thị trấn này phải rất tốt, vì đây là thị trấn du lịch.

Chẳng lẽ, hai mẹ con Hồ Tinh và Hồ Mỹ Ngọc cố ý hãm hại cô, nên mới sắp xếp hai tên côn đồ đó?

Nghĩ đến hai người bọn họ có đủ thời gian sắp xếp, bởi vì bọn họ sớm phát hiện ra cô là hướng dẫn viên du lịch của đoàn này đã một ngày rồi.

“Cô đang nghĩ gì vậy? Còn có kẻ thù của cô là ai? Hai mẹ con? Chẳng lẽ là em gái kế Hồ Mỹ Ngọc của cô?” Quan Khởi Kỳ hỏi.

Hồ Mỹ Ngọc và Quan Khởi Kỳ có quen biết, lần trước Hồ Mỹ Ngọc đến văn phòng luật sư Khải Vy để gặp Tô Lam, kết quả Hồ Mỹ Ngọc đến làm loạn gây rối, nên Quan Khởi Kỳ đã dạy cho cô ta một bài học, cũng chính vì chuyện này Tôn Ngọc Như đưa Tưởng Vân quay lại, trực tiếp làm cho Tô Lam bị Tưởng Vân đánh đến nhập viện.

“Ngoài hai người bọn họ còn ai có thể có thù với tôi lớn như vậy?” Tô Lam nói.

“Xem ra hai người thật sự là oan gia ngõ hẹp. Đúng rồi, sao cô lại gặp phải bọn họ?” Quan Khởi Kỳ hỏi.

Tô Lam nhíu mày trả lời: “Hiện tại tôi đang làm kế toán cho công ty du lịch Thanh Sơn, nhưng mà hôm nay hướng dẫn viên du lịch đột nhiên ngã bệnh, cho nên tôi tạm thời thay hướng dẫn viên du lịch hướng dẫn một đoàn du lịch, không ngờ trùng hợp lại gặp hai mẹ con Hồ Tinh trong đoàn du lịch.”

“Chẳng trách cô bầm mày bầm mặt, tôi đã chuẩn bị sẵn túi đá cho cô, mau chườm vào đi, nếu không ngày mai sẽ nặng hơn.” Quan Khởi Kỳ đứng dậy đưa cho Tô Lam túi chườm đá được quấn trong chiếc khăn mặt.

Nhìn thấy anh ấy cẩn thận như vậy, Tô Lam cầm lấy cục nước đá, biết ơn nói: “Nếu như đêm nay không gặp anh, tôi…không biết sẽ phải làm sao, cảm ơn anh!”

Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ đỏ mặt, có hơi ngại ngùng nói: “Chẳng qua là chuyện dễ như trở bàn tay, không cần phải để tâm.”

“Đối với anh là chuyện dễ như trở bàn tay, đối với tôi là ân nhân cứu mạng.” Tô Lam thành thật nhìn Quan Khởi Kỳ.

Quan Khởi Kỳ không tiếp tục nói vấn đề này, tỏ ý Tô Lam mau để đá cục lên mặt.

Tô Lam rất nghe lời, bọc đá cục vào khăn rồi đắp lên mặt.

Chưa kể, mặc dù lúc này căn phòng ấm áp như mùa xuân, nhưng cục nước đá thật sự rất lạnh, khi chạm vào má Tô Lam, cô vẫn cau mày.

“Đúng rồi, sao anh lại tới đây?” Sau một lúc, Tô Lam nghi ngờ hỏi Quan Khởi Kỳ.

“Tôi…năm mới buồn chán, nên lái xe ra ngoài tham quan, khi đi đến con hẻm đó, đột nhiên cảm thấy bên trong có tiếng không ổn, cho nên đi vào xem đã xảy ra chuyện gì, không ngờ gặp cô.” Quan Khởi Kỳ hơi do dự nói.

Nghe vậy, Tô Lam trố mắt nhìn Quan Khởi Kỳ, sau đó cảm thấy có gì đó không đúng, đây không phải là trùng hợp quá sao?

“Trùng… trùng hợp như vậy?” Tô Lam không nhịn được nói ra.

Nếu như ban ngày còn có thể gặp anh ấy ở thị trấn nhỏ này, nhưng đã gần mười hai giờ đêm, còn ở trong một hẻm hẻo lánh mà anh ấy vẫn tìm thấy, chuyện này giống như mò kim đáy bể, hoặc là bị sét đánh.

Thấy Tô Lam nhìn chăm chú, Quan Khởi Kỳ đỏ mặt gật đầu nói: “Chỉ là trùng hợp.”1

Nghe vậy, Tô Lam cúi đầu thầm nghĩ: Có lẽ chỉ là trùng hợp, anh ấy là người được ông trời phải xuống cứu cô cũng không chừng.

Giây tiếp theo, đột nhiên Quan Khởi Kỳ nói: “Cô muốn nghe lời thật không?”

Tô Lam ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy anh ấy nhìn cô, nghĩ thầm: Vừa rồi không phải là lời thật à?

Tô Thanh sau đó ngạc nhiên hỏi: “Lời thật là gì?”

Một lát sau, Quan Khởi Kỳ cúi đầu, hai tay đan vào nhau, mạnh dạn nói: “Thật ra tôi nghe Tiểu Ninh nói cô đang ở Thanh Sơn.”

“Tiểu Ninh?” Tô Lam cúi đầu nghĩ, vài ngày trước Tiểu Ninh có liên lạc với cô, hỏi cô tình hình hiện tại, cô đều nói hết mọi chuyện.

Quan Khởi Kỳ gật đầu nói: “Tiểu Ninh nói hiện tại cô đang làm kế toán cho một công ty du lịch, dù sao năm mới tôi cũng buồn chán, cho nên chạy đến Thanh Sơn, muốn xem có thể may mắn gặp được cô không.”

“Làm sao anh tìm được tôi?” Cứ tưởng là tình cờ gặp gỡ, không ngờ anh ấy lại là người có tâm như vậy, Tô Lam rất ngạc nhiên, anh ấy không có việc gì thì tìm cô làm gì?

Nghe thấy câu hỏi, Quan Khởi Kỳ do dự một hồi, sau đó mạnh dạn ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Tô Lam.

Lúc này Tô Lam cảm thấy ánh mắt của anh ấy rất nóng, dường như cô bị bỏng một chút.

Sau đó Tô Lam lập tức cảm thấy cô không nên hỏi câu này, ánh mắt Quan Khởi Kỳ dường như nói lên tất cả, anh ấy đối với cô không chỉ đơn thuần như thế?

Hiện tại cho dù Tô Lam muốn chạy trốn, nhưng dường như cũng không kịp. Giây tiếp theo, Quan Khởi Kỳ vội vàng lập tức nói: “Tôi gọi cho hàng chục công ty du lịch ở Thanh Sơn, cuối cùng tìm thấy cô đang làm việc cho công ty du lịch Thanh Sơn Lục Thủy, bên đó nói cô đang hướng dẫn một đoàn khách du lịch đến Thanh Long Hiệp, cho nên tôi đã lái xe đến tìm cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.