Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 137: Chương 137: Lên cơn giận dữ




Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở, một bác sĩ mặc áo choàng trắng đi ra.

“Ai là người nhà của Phương Ngọc Hoan?”

“Tôi là... bạn cô ấy, bác sĩ, hiện tại tình huống của cô ấy thế nào?” Quan Triều Viễn đi tới trước.

Bác sĩ nhìn Quan Triều Viễn trả lời: “Cứu chữa kịp thời, không có gì trở ngại, nhưng cần nằm viện trị liệu, người nhà của cô ấy ở đâu? Có một số văn bản tài liệu cần ký, còn phải đi đóng tiền nằm viện, hiện tại bệnh nhân đã được đưa đến phòng bệnh, thông báo người nhà của cô ấy đến chăm sóc.”

Nghe vậy, ánh mắt Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam, trả lời: “Hiện tại cô ấy không có người nhà, tôi thay cô ấy đóng tiền và ký tên là được rồi.”

“Vậy cũng được.” Bác sĩ chỉ có thể lấy ra văn bản tài liệu để Quan Triều Viễn ký tên, mà Quan Triều Viễn dùng ánh mắt để Lâm Minh đã đi đóng tiền.

Ký xong, bác sĩ cầm văn bản tài liệu đi.

Quan Triều Viễn đi đến trước mặt Tô Lam, nhíu mày, nét mặt rất kiêng dè nói: “Thật xin lỗi, hiện ở bên cạnh cô ấy không có người thân, anh phải chăm sóc cô ấy.”1

Nói thật trong lòng Tô Lam rất khó chịu, đã là bạn gái cũ rồi, vì sao anh còn muốn chăm sóc cô ta như thế?

Nhưng nghĩ lại Phương Ngọc Hoan cũng chỉ có một mình, Quan Triều Viễn lại là bạn từ thuở còn thơ với cô ta, đổi lại là mình gặp tình huống này cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Mặc dù trong lòng Tô Lam không thoải mái, nhưng là vẫn rất hào phóng nhẹ gật đầu.”Em hiểu mà.”

“Không còn sớm, anh đưa em trở về trước?” Quan Triều Viễn hỏi.

“Không cần, anh đi xem Phương Ngọc Hoan trước đi, tự em trở về là được.” Tô Lam nói.

Lúc này, Tô Lam đã nhìn ra trong lòng Quan Triều Viễn đã hơi vội vàng.

Sau đó anh nhân tiện nói: “Vậy em trên đường cẩn thận, anh đến phòng bệnh nhìn xem.”

“Ừm.” Tô Lam nhẹ gật đầu.

Sau đó Quan Triều Viễn quay người sải bước đi đến khu nội trú.

Nhìn bóng lưng Quan Triều Viễn rời đi, tâm trạng Tô Lam rất mất mát, cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng Quan Triều Viễn nữa, mới quay người chậm rãi cất bước đi ra cửa khu khám bệnh.

Trên đường đi, tâm trạng Tô Lam rất chập trùng.

Làm sao cô lại hào phóng như vậy? Để Quan Triều Viễn đi chăm sóc bạn gái cũ của anh, vả lại còn không quan tâm với mình, thật ra vừa rồi cô nên tùy hứng một lần, không thể để anh đi thăm Phương Ngọc Hoan.

Lỡ như anh khôi phục tình cũ với cô ta thì làm sao bây giờ? Coi như không khôi phục tình cũ, vậy Phương Ngọc Hoan đối với anh rõ rành rành như thế, nói không chừng cô ta có thể sử dụng thủ đoạn gì đó cứu vãn lại tình cảm thì sao! . Truyện Trọng Sinh

Vừa đi ra khỏi toàn nhà khám bệnh, Tô Lam chợt thấy Lâm Minh vô cùng lo lắng chạy tới.

“Cô Tô, bệnh viện cần thẻ căn cước của cô Phương mới có thể làm thủ tục, đây là danh sách vừa rồi tôi nộp thay cô ấy, làm phiền cô đi một chuyến đến phòng bệnh đặt tờ danh sách này bên trong, lát nữa sẽ có y tá đi lấy.” Lâm Minh nhét một xấp tờ đơn giao nộp vào tay Tô Lam.

Sau đó Lâm Minh quay đầu rời đi, một giây sau Tô Lam mới như người ở trong mộng mới tỉnh, mặc dù không đồng ý lại nhìn thấy Phương Ngọc Hoan, nhưng chuyện này cô vẫn không thể từ chối.

“Ở phòng bệnh nào thế?” Tô Lam hô to với bóng lưng Lâm Minh.

Cũng may Lâm Minh không đi xa, lập tức quay đầu hô: “Khu nội trú tầng 8 phòng 32!”

“Đã biết.” Tô Lam gật đầu với anh ta.

Tô Lam cầm tờ đơn trong tay tìm đường đến phòng bệnh 32.

Chỉ thấy cửa phòng bệnh khép, Tô Lam Cương muốn đưa tay gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng nói chuyện, không khỏi làm cô nâng tay trên không trung cứng đờ, cũng không gõ cửa phòng.

“Triều Viễn, anh đừng trách em, không phải em cố ý đi tìm Tô Lam.” Phương Ngọc Hoan mang theo tiếng khóc nức nở nói.

“Trước tiên đừng nói những thứ này, cô dưỡng bệnh cho tốt đi đã.” Giọng nói của Quan Triều Viễn khá ôn hòa.

“Anh cũng đừng trách Tô Lam, lúc ấy cảm xúc của cô ấy cũng hơi kích động, mới xảy ra xung đột với em, cô ấy cũng không phải cố ý muốn đẩy em, chỉ tại em bị ngã, cảm xúc kích động mới đột nhiên phát bệnh.” Phương Ngọc Hoan khóc ròng nói.

Tô Lam đứng ở bên ngoài nghe Phương Ngọc Hoan nói, không khỏi nhíu chặt mày. Nghĩ thầm: Người phụ nữ này thật đúng là biết đổi trắng thay đen, lời trong lời ngoài đều đang lên án cô đánh cô ta, cho nên cô ta mới đột nhiên phát bệnh.

Lúc ấy cô còn mềm lòng nhìn cô ta phát bệnh cho cô ta uống thuốc, đồng thời kêu xe cứu thương đưa cô ta đến bệnh viện, người này thật đúng là lòng lang dạ thú, là mình cứu mạng cô ta đấy biết chưa?

Tô Lam cũng không nóng lòng đi vào, mà muốn nghe xem Quan Triều Viễn sẽ nói với Phương Ngọc Hoan thế nào.

Sau đó, Quan Triều Viễn hỏi: “Không phải tôi đã nói rõ với cô về chuyện hai ta rồi sao? Cô còn đi tìm Tô Lam làm gì?”

“Em... Em không thể không có anh, Triều Viễn, chúng ta không thể bắt đầu lại từ đầu sao?” Trên giường bệnh, trong đôi mắt Phương Ngọc Hoan mang theo cầu xin.

“Tôi và cô sớm đã là quá khứ, chuyện này tôi không muốn lập lại, hiện tại cô dưỡng bệnh cho tốt, tôi đã gọi điện thoại để mẹ Trần qua chăm sóc cô.” Quan Triều Viễn nhẫn nại nói.

Lúc này, bỗng nhiên Phương Ngọc Hoan bắt được tay Quan Triều Viễn, vội vàng cầu xin.”Triều Viễn, anh đừng rời bỏ em, em rất sợ!”

“Phương Ngọc Hoan, cô kiên cường chút đi, tôi đã trao đổi với bác sĩ ở Mỹ, ông ấy nói bệnh của cô hoàn toàn có thể được khống chế, chờ thân thể cô tốt một chút, tôi sẽ đưa cô sang Mỹ tiếp tục trị liệu.” Quan Triều Viễn khích lệ Phương Ngọc Hoan.

“Không! Em không đi Mỹ, em không muốn rời xa anh.” Sau một phút, Phương Ngọc Hoan chân trần xuống giường, ôm lấy Quan Triều Viễn không buông tay.

“Phương Ngọc Hoan!” Quan Triều Viễn nhíu mày, muốn đẩy cô ta ra, lại hơi không đành lòng.

Quan Triều Viễn đưa lưng về phía cửa, Tô Lam không nhìn thấy vẻ mặt của anh, cũng không nhìn thấy anh muốn đẩy Phương Ngọc Hoan ra, chỉ có thể nhìn thấy Phương Ngọc Hoan dựa đầu vào ngực anh, mà anh cũng không đẩy Phương Ngọc Hoan ra.

Tô Lam tay nắm tờ đơn nộp phí trong tay, cảm giác trái tim xoắn lại thật chặt, cô hít thở hơi khó khăn.

Sau một lát, Tô Lam đẩy cửa phòng ra, dùng ngón tay gõ cửa phòng!

Quan Triều Viễn và Phương Ngọc Hoan vừa ngước mắt, nhìn thấy Tô Lam đứng tại cửa ra vào, giật mình tách ra.

Sau đó Quan Triều Viễn đẩy Phương Ngọc Hoan ra, ngược lại thể lực Phương Ngọc Hoan không chống đỡ nổi ngồi lên trên giường.

“Xem ra tôi tới không phải lúc.” Tô Lam cất bước đi tới, cười lạnh nói.

Quan Triều Viễn bước nhanh đi đến trước mặt Tô Lam, đè thấp giọng nói: “Nói bậy bạ gì đó?”

“Là nói bậy sao?” Tô Lam giương mắt nhìn chăm chú Quan Triều Viễn, ánh mắt sắc bén.

“Anh...” Quan Triều Viễn muốn giải thích.

Tô Lam để tờ nộp phí vào trong tay anh.”Đây là Lâm Minh bảo em đưa cho anh, em đi đây!”

Tô Lam lườm Phương Ngọc Hoan, phát hiện trong ánh mắt của cô ta có khiêu khích, không khỏi càng lên cơn giận dữ, nhưng vẫn xoay người đi khỏi phòng bệnh, cô không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.

“Tô Lam!” Nhìn thấy Tô Lam tức giận, Quan Triều Viễn lập tức đuổi theo.

Phương Ngọc Hoan ngồi ở trên giường bệnh nhìn thấy Quan Triều Viễn đuổi theo Tô Lam, ánh mắt âm độc gắt gao nhìn chằm chằm ra cửa, trong lòng hận Tô Lam thấu xương: “Tô Lam, tôi sẽ không để cô dễ chịu!” Phương Ngọc Hoan siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào trong thịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.